Khóc một lát, cửa truyền tới tiếng động.
Chỉ nghe một tiếng kẽo kẹt, hình như là tiếng mở cửa.
Thời Thất hoảng sợ quên khóc, nhanh nhẹn co rúm vào trong, vén chăn quấn kín người, một lát sau, tiếng bước chân tới gần, màn bị vén lên.
Thời Thất nhắm chặt mắt lại, lẩm nhẩm xin trời cao phù hộ.
"Đây là cô bé tiểu tử vô lại kia mang về?"
Là một tiếng nói già nua, nghe rất hiền lành nhã nhặn.
Thời Thất to gan hé chăn ra, nàng loáng thoáng nhìn thấy một lão dê để râu thấp bé, gầy còm.
Phát hiện ra ánh mắt Thời Thất, đôi mắt sáng rực của ông lão nhìn tới, Thời Thất giật mình, nhắm mắt lại trùm chăn kín mít.
"Ngươi là cô nương nhà ai?"
Bọn họ cho rằng Thời Thất sợ hãi, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ hỏi.
Thời Thất nhỏ giọng trả lời: "Ngoài...!ở ngoài ạ."
"Ngươi bỏ chăn ra để ta nhìn xem."
Thời Thất cắn môi, cân nhắc một lát, chầm chậm kéo chăn xuống, đôi mắt tràn đầy sợ hãi nhìn bốn phía, gương mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy.
Thời Thất cẩn thận nhìn ông lão, mắt ông rất sáng, nhìn là biết người thông tuệ.
Thời Thất vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục cầu trời cao phù hộ.
"Ở xung quanh chưa từng gặp ngươi, trong tộc ta cũng chẳng có cô nương như ngươi, ngươi tới từ chỗ nào núi Kỳ Lân?"
"Ta ta ta ta..." Thời Thất nói ta hồi lâu cũng không nói nổi thành lời.
Tộc nhân đi theo ở bên cạnh ông lão cười nói: "Hay là nội gián Lang tộc bên kia phái tới?"
Sắc mặt Thời Thất thay đổi liên tục, lắc đầu nguầy nguậy: "Ta...!ta không phải sói, ta không phải sói."
Bộ dạng kinh sợ khác thường này của nàng lập tức khiến mọi người hoài nghi.
Nhất Dương trưởng lão bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên nhắm thẳng tay nải trên tay vào Thời Thất, sắc mặt Thời Thất tái xanh, cảm thấy bản thân phải viết di chúc ở chỗ này rồi.
Chỉ thấy cây gậy xanh phát ra ánh sáng trắng trói chặt Thời Thất.
Một luồng khí trắng bay lên từ phía sau nàng tụ lại thành một sinh vật màu trắng.
Lông rối tung, con mắt đen láy.
Đó là nguyên hình của Thời Thất.
Nhìn thấy cảnh này, các tộc nhân vây quanh bên ngoài kinh hãi kêu lên, lùi liên tục về sau mấy bước.
"Là...!là sói!"
"Nàng là nội gián Lang tộc phái tới!"
Tiêu rồi tiêu rồi...
Toàn thân Thời Thất cứng ngắc, nước mắt ầng ậng, chóp mũi ửng đỏ, nắm chặt nắm đấm để mình không òa khóc.
Ngay vào lúc căng thẳng này, ngoài phòng bỗng nhiên yên tĩnh kỳ lạ, Thời Thất cúi đầu thấp, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên bên tai dọa nàng giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn ở hướng ngược sáng, áo trước ngực mở rộng, vết thương trước đó đã khép lại, Hắc Ngạo trong bộ dạng bất cần xách con thỏ và con gà đồi mất đầu trên tay.
Hắn đảo mắt một vòng, trong phòng có những vị khách không mời mà đến, khuôn mặt lập tức sa sầm.
Rầm!
Hắc Ngạo ném đồ chơi trên tay lên bàn, chặn ở trước người Thời Thất, cản tầm mắt của mọi người.
Dáng người to lớn của hắn lập tức che khuất nàng.
Hắc Ngạo nhìn một vòng, ánh mắt ngạo nghễ: "Làm gì đấy?"
"Hắc Ngạo sao ngươi dẫn một con sói tới?" Hộ vệ trước mặt trưởng lão rất bất mãn trách mắng.
Hắc Ngạo liếc xéo hắn: "Ngươi là ai? Ông đây cho ngươi nói chuyện chưa?"
"Ngươi..."
"Trưởng lão." Hắc Ngạo chuyển tầm mắt nhìn về phía Nhất Dương trưởng lão: "Ngài không có chuyện gì thì về đi, ngài cũng già rồi, đừng đi lung tung cả ngày, không chừng xảy ra chuyện gì đó."
Giọng điệu của hắn ngả ngớn nhưng trưởng lão cũng chẳng hề tức giận.
"Ngạo, ngươi cũng thấy cô bé này rồi, nàng là sói, ngươi đưa nàng về tộc ta, không ổn lắm."
"Sói?" Hắc Ngạo hừ một tiếng, lông mày tuấn tú nhướng lên, quay đầu nhìn Thời Thất: "Ngươi là sói à?"
Thời Thất sụt sịt cái mũi ửng hồng, lắc đầu liên tục.
"Nói chuyện, ngươi là sói à?"
Bộ dạng hung dữ của hắn lập tức dọa Thời Thất sợ hãi òa khóc, Thời Thất nghẹn ngào lên tiếng: "Ta...!ta không phải sói."
"Đã nghe chưa?" Hắc Ngạo nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Nàng nói nàng không phải sói."
"Đây là ngươi trợn mắt nói dối mà!" Thiên Thành tiến lên mấy bước: "Ngươi cho rằng chúng ta mù à, nàng rõ ràng là con sói trắng!"
Hắc Ngạo càng mất kiên nhẫn hơn, bàn tay to vòng ra sau tóm cổ áo Thời Thất xách lên.
Hắc Ngạo vừa giết con thỏ, trên tay còn dính máu, Thời Thất ngửi thấy mùi máu rên một tiếng rồi lại bắt đầu choáng váng.
Hắc Ngạo xách Thời Thất như xách con gà, cho nàng lượn vòng ở trước mặt mọi người, chờ bọn họ thấy rõ rồi lại để nàng ngồi trên giường.
Thời Thất như được đại xá, nhanh nhẹn bò lên giường.
Hắc Ngạo liếc xéo nàng một cái: "Ngồi xuống."
Hức...
Lông mi Thời Thất run rẩy, quay người ngồi xuống, ngoan ngoãn cúi đầu.
Nàng mặc váy màu vàng nhạt, tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn, bộ dạng ngồi yên lặng khiến người ta vừa thương xót vừa yêu thích.
Nhìn đôi mắt nhút nhát, chỉ sợ một giây sau sẽ khóc thành tiếng, mọi người lại nhìn nguyên hình sau lưng nàng, hoài nghi nói: "Cô bé này...!thật sự là sói sao?"
"Không giống lắm, ta từng đánh với sói bên Thiên Lang tộc, con sói ấy lớn hơn cả bá chủ sau núi, vết thương sau lưng ta là sói cào đó."
"Ta cũng đã gặp...!nhưng ta thật sự chưa từng gặp tiểu sói trắng."
"Cô nương này trông đáng yêu quá, còn nhát gan nữa, không giống sói lắm."
"Chẳng lẽ lại là...!Samoyed?
"Samoyed là cái gì?"
"Nghe nói là một yêu quái ngoại quốc ở phương Tây, trông vừa giống cáo vừa giống sói, nhưng thật ra là chó."
Nghe tiếng bàn tán, con mắt Thời Thất lập tức sáng lên, nàng lau nước mặt, không ngừng gật đầu: "Đúng đúng đúng, ta là samoyed, ta...!ta không phải sói, ta trông giống sói thôi.
Chúng ta di cư từ bên kia tới, trên đường ta lạc tộc nhân, ta vẫn chưa tìm được bọn họ...!ta...!ta không phải sói."
Nói xong, Thời Thất rơi hai giọt nước mắt.
Dương tộc hiếu chiến nhưng tốt bụng, thấy nàng lại khóc thì lập tức thương tiếc vô cùng.
"Đáng thương quá..."
"Chờ ta về nhà lấy hai bộ quần áo cho nàng."
"Ta cũng lấy chút gì đó ăn được cho nàng, nàng ăn chay hay ăn thịt? Ăn thịt thì chúng ta phải tới phía Nam tìm."
"Mặc kệ, lấy hết."
Tộc nhân vây phía ngoài tản đi, trong phòng chỉ còn lại Nhất Dương trưởng lão và Thiên Thành.
Hắc Ngạo khoanh tay trước ngực: "Mời."
Nhất Dương trưởng lão không thích truy hỏi ngọn nguồn, lườm Hắc Ngạo, mỉm cười nói với Thời Thất: "Đừng sợ, nếu có chỗ khó xử nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ không bạc đãi cô nương."
Nói xong, Nhất Dương trưởng lão dẫn theo Thiên Hành rời đi.
Đi ra không bao lâu, Thiên Hành liên tục quay đầu, hắn ta không nhịn nổi, hỏi: "Trưởng lão, ngài thật sự tin cô nương không rõ lai lịch kia là samo… samoyed?"
Nhất Dương trưởng lão chống quải trượng, thờ ơ vuốt râu dê: "Ngươi tin hay không?"
"Tất nhiên ta không tin."
"Vậy người khác cũng không tin."
Vẻ mặt Thiên Thành kinh ngạc: "Vậy?"
Nhất Dương trưởng lão nói: "Ngươi có biết Lang tộc có một quy định không?"
"Thiên Thành không biết ạ."
"Tộc nhân Lang tộc mỗi khi ba trăm tuổi trưởng thành rồi đều phải rời núi hoàn thành lịch luyện, chỉ có Lang tộc hoàn thành lịch luyện mới được tộc nhân công nhận.
Thiên Lang tộc là tộc hiếu chiến, kém nhất cũng có thể một mình chống một phương ở bên ngoài.
Nhưng ngươi nhìn cô bé kia, tư lịch kém, tu vi thấp, cảm xúc đều viết lên mặt, sợ là bị ép ném ra khỏi sườn núi Thiên Lang.
Mọi người thấy cô