Thấy Hắc Ngạo vẫn chẳng nói gì, Thời Thất khóc lớn hơn, nàng lắc lắc tay hắn: "Ngươi mau...!ngươi mau dỗ dành ta, ta rất khó...!khó chịu, rất rất khó chịu!"
Hắc Ngạo không biểu cảm: "Ta dỗ nàng thế nào? Nàng không cho ta hôn, cũng không cho ta ôm, ta dỗ thế nào?"
Thời Thất thút thít: "Vậy ngươi...!đổi...!đổi cách dỗ ta đi."
Hắc Ngạo nghiêm túc: "Ta không chấp nhận cách dỗ nào khác ngoại trừ hôn và ôm."
Thời Thất sợ Hắc Ngạo đuổi nàng đi, trong chốc lát chẳng lo được nhiều, nàng dụi dụi hai con mắt sưng đỏ: "Vậy ngươi hôn đi."
Thời Thất ngẩng cao đầu, chu môi với hắn, vẻ mặt khẳng khái hy sinh.
Hắc Ngạo bị bộ dạng này của Thời Thất chọc cười, hắn vốn hạ quyết tâm đưa nàng đi nhưng Thời Thất vừa khóc vừa thỏa hiệp là Hắc Ngạo không đành lòng, không cách nào nhẫn tâm.
"Nàng tính chọc tức ta mà." Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Thời Thất: "Tiểu tổ tông."
Thấy hắn không giận nữa, Thời Thất nín khóc mỉm cười: "Vậy ngươi không đuổi ta đi hả?"
"Sao gọi là ta đuổi nàng đi, ta chỉ là muốn theo mong muốn của nàng thôi."
Thời Thất nghe xong, nước mắt lại ầng ậng hốc mắt: "Ta ta ta.
.
."
Nàng không biết phải nói gì, dụi mắt tiếp tục thút thít.
Hắc Ngạo thở dài, tiến lên kéo hai tay của nàng ôm Thời Thất vào ngực: "Ta không mắng nàng càng không đánh nàng, sao nàng cứ sợ ta vậy, ta rất đáng sợ à?"
"Ừ." Thời Thất nói nhỏ: "Đáng sợ, dọa chết sói luôn đó."
"Nàng cũng biết nàng là sói à?"
Thời Thất linh cảm mình lỡ lời, lắc đầu liên tục, vội vàng sửa lại: "Dọa...!dọa chết samoyed luôn đó."
"..."
Im lặng một lát, Hắc Ngạo kéo Thời Thất ra: "Nàng đánh ta đi."
Hai mắt Thời Thất đẫm lệ nhìn Hắc Ngạo: "Cái...!cái gì?"
"Đánh ta đi." Hắn lặp lại, thái độ ngang ngược.
Thời Thất ra sức lắc đầu: "Không, ta đánh ngươi làm gì."
Hắc Ngạo không nói chuyện, kéo cổ tay Thời Thất để nàng đánh lên vết thương của mình, Thời Thất ngơ ngác rồi lại kêu lên sợ hãi.
"Ngươi làm gì thế?"
"Ta tức giận không?" Hắc Ngạo nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Thời Thất lên, đôi mắt đen nhìn nàng: "Nàng nói đi, ta tức giận không?"
Thời Thất sụt sịt mũi, rũ mi dài không dám nói lời nào.
"Cho dù nàng đánh chết ta thì ta cũng sẽ không tức giận, nàng có thể làm bất kỳ chuyện gì quá đáng với ta, cho dù có một ngày nàng gạt ta, lợi dụng ta, thậm chí giết ta thì ta cũng không oán hận không hối tiếc.
Nàng biết tại sao không?" Hắc Ngạo nói: "Ta rất rất thích nàng...!ta có thể chịu đựng tất cả, chỉ không chịu nổi nàng sợ ta, né tránh ta."
Trái tim Thời Thất bỗng nhiên xúc động, ở sâu trong nội tâm từ từ mềm ra.
Nàng cả gan nhìn vào mắt Hắc Ngạo, trước kia nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Hắc Ngạo, Hắc Ngạo như mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhìn nhiều sẽ làm người ta sợ hãi trong lòng.
Hắn nóng rực, hung hăng, mà Thời Thất nhỏ bé như hạt bụi.
Nàng và Hắc Ngạo là hai thái cực, cho dù Hắc Ngạo tốt với nàng thì nàng cũng cảm thấy mình không có tư cách tiếp nhận lòng tốt ấy...
Nhưng giờ phút này, hắn rất nghiêm túc, trong mắt chỉ phản chiếu một mình Thời Thất.
Bỗng nhiên, bức tường thành phòng bị trong lòng Thời Thất sụp đổ rầm rầm.
Thời Thất kiễng chân lên muốn hôn Hắc Ngạo, nhưng mà...
"Ta...!không với tới ngươi." Hốc mắt Thời Thất đỏ lên, mặt cũng đỏ: "Ngươi cúi người xuống có được không?"
Hắc Ngạo nghe lời cúi người.
Nàng tới gần, hôn nhẹ lên khóe môi có vết tụ máu của Hắc Ngạo, nụ hôn này nhẹ hơn cả chuồn chuồn lướt nước nhưng tốn hết dũng khí cả đời Thời Thất.
Hôn xong, Thời Thất luống cuống.
Tim nàng đập rất nhanh, gấp gáp và bất an, Thời Thất xấu hổ gần như suýt ngất đi.
Nàng nắm nắm đấm, cẩn thận liếc Hắc Ngạo lại phát hiện vẻ mặt như bình thường.
Thời Thất hốt hoảng trong lòng, có phải nàng quá đường đột hay không?
Thời Thất khó chịu, nhịn không được lại khóc.
Đang khóc thì nghe thấy tiếng nói trầm thấp của hắn từ trên đỉnh đầu: "Giỏi lắm."
"??"
Thời Thất...!khóc lớn hơn.
Hắn bế ngang Thời Thất lên, nhanh chân bước tới bàn đá dưới cây hòe rồi để Thời Thất lên bàn.
Thời Thất bám chặt vào vai Hắc Ngạo, chưa hoàn hồn thì bàn tay to khớp xương rõ ràng của Hắc Ngạo đã giữ gáy Thời Thất rồi cúi người hôn lên, cái lưỡi nóng hổi rất nhanh tiến vào trong miệng nàng.
Hơi thở của Hắc Ngạo nóng rực, nụ hôn mang theo sự xâm lược của dã thú, Thời Thất không khỏi lùi ra sau, Hắc Ngạo nắm chặt eo nàng, khom lưng đặt Thời Thất lên bàn đá...
Thời Thất choáng váng, móng tay gần như sắp ghim vào da hắn, khóe mắt ép ra nước mắt mặn ướt, Thời Thất không né tránh nổi, chỉ có thể khóc vô cùng đáng thương.
Một lúc sau, Hắc Ngạo hôn chán mới thả Thời Thất ra, lòng bàn tay hắn lau đi sợi chỉ bạc nối liền giữa môi hai người và thở dốc nhìn Thời Thất.
Môi Thời Thất bị hôn vừa sưng vừa đỏ, khuôn mặt trắng nõn không che giấu nổi vệt đỏ ửng bất thường, mắt nàng phủ hơi nước, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống khóe mắt.
"Nàng rất ngọt." Đầu lưỡi Hắc Ngạo lau đi giọt nước mắt trong suốt của nàng: "Nước mắt cũng rất ngọt..."
Thời Thất sụt sịt mũi, đưa tay đẩy hắn: "Ngươi...!ngươi đi xử lý vết thương đi."
Hắc Ngạo cong môi: "Không tức giận à?"
"Giận."
"Vậy còn quan tâm ta."
"Tức giận...!cũng phải quan tâm ngươi mà.
Không thì...!không thì không có ai làm thịt thỏ cho ta ăn."
Nhắc tới thịt thỏ, Thời Thất lại đói bụng.
Nàng sờ sờ bụng, cẩn thận nhìn Hắc Ngạo, Hắc Ngạo đang cười rất ranh mãnh với nàng.
Thời Thất mím mím môi, đẩy lồng ngực trần của hắn: "Ngươi mau đứng lên đi, nặng quá."
Hắc Ngạo hừ một tiếng: "Con sói mắt trắng này, muốn ta làm thịt thỏ cho nàng mà còn chê ta nặng."
"Mắt ta màu đen, không không không, ta không phải sói."
Hắc Ngạo: "..."
Trước giờ hắn chẳng thèm để ý vết thương trên người, ngày thường vết thương nhỏ dùng trị liệu thuật, vết thương lớn để nó tự lành, mình phải làm gì thì làm cái đó, nhưng Thời Thất lại thấy không thể qua loa.
Trong nhà còn có ít thảo dược, nàng nghiền nát làm thuốc bôi, cầm thìa nhỏ múc từng chút bôi lên người Hắc Ngạo.
"Có đau không?"
Hắc Ngạo ngáp một cái: "Không đau."
Nàng không yên tâm hỏi: "Thật sự không đau à?"
Hắc Ngạo nhìn nàng một chút, bỗng nhiên đổi giọng: "Đau, nàng mau hôn ta một cái, hôn một cái là hết đau."
"Ngươi lại trêu ta." Thời Thất bỏ thuốc bôi xuống, băng bó chu đáo rồi buộc lại rất đẹp, ngay ngắn nhìn là biết cô nương gia băng bó cho.
Hắc Ngạo nhíu mày, cảm thấy kiểu buộc này có chút ẻo lả.
Nhưng sợ đồ mít ướt buồn nên không