Sau khi Thời Thất sinh ra, Thời Kình Thu có một lần cho rằng phải chăng nương tử nhà mình cắm sừng ông.
Nhìn đứa con trắng tuyết nhỏ hơn mèo con, Thời Kình Thu có chút hoài nghi nhân sinh.
Đây là đứa con thứ bảy của ông, cũng là đứa con gái duy nhất, vấn đề là...!bảy đời tổ tiên nhà bọn họ đều là sói đen, chưa từng thấy sói trắng, còn là...!một con sói trắng nhỏ như vậy.
Lúc này sói trắng nhỏ co lại trong ngực Ô Nguyệt, vươn móng vuốt ngắn cũn ra, trở mình xung quanh như đang tìm gì đó, Thời Kình Thu nhíu mày, vẻ mặt u tối khó hiểu.
Dường như Ô Nguyệt phát hiện ra cái gì, nhe răng với Thời Kình Thu phát ra tiếng uy hiếp nhỏ, cơ thể Thời Kình Thu trước giờ sợ vợ run rẩy, mỉm cười sờ tai sói con: "Đáng yêu, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành dũng sĩ Thiên Lang tộc chúng ta."
Nhưng mà...
Mong muốn Thời Kình Thu tan vỡ rồi.
Bé sói trắng không những không trở thành dũng sĩ trong tộc, còn trở thành...!một đồ nhút nhát.
Gen gia tộc Thời Kình Thu rất mạnh, sáu đứa bé trước chưa một trăm tuổi đã biết biến hình, hai trăm tuổi đã tập được chú pháp cao cấp nhưng con thứ bảy tư chất cực kém, khỏi nói học chú pháp, ngay cả biến hình cũng không biết.
Thiên Lang tộc cạnh tranh rất khốc liệt, kẻ mạnh mới có thể sống sót, cho dù là con gái của tộc trưởng nhưng nếu như quá yếu ớt cũng sẽ bị trục xuất ra khỏi tộc.
Dần dà, Thời Kình Thu và Ô Nguyệt đều không hỏi han gì Thời Thất nữa, chỉ để lại mấy huynh trưởng cả ngày chăm sóc nàng.
Sau khi Thời Thất lớn lên, có dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Lông của nàng trắng hơn tuyết, xõa tung mềm mại, nhỏ nhắn mũm mĩm, lúc chạy lắc lắc thân hình ngây thơ đáng yêu.
Thời Lục chỉ lớn hơn Thời Thất một tuổi nhưng đã biết biến hình, chỉ thấy đứa bé năm sáu tuổi lấy áo bào tím rồi bế Thời Thất lên, hắn nhìn Thời Thất mấy giây rồi ôm nàng ra ngoài cửa.
Thời Thất còn chưa biết biến hình, trí thông minh chẳng cao hơn sói thường bao nhiêu, tai nàng cử động, móng vuốt cào lên lưng hắn.
Hôm nay có tuyết, bông tuyết nặng nề bao phủ sườn núi Thiên Lang trắng xóa mênh mông như mộng như ảo.
Thời Lục đang tuổi ham chơi, hắn lẩm bẩm đi tới dưới một tán cây rồi nhét Thời Thất vào trong áo choàng, nhanh nhẹn bò lên cây, sau đó treo Thời Thất trên cành cây cao nhất, treo xong, Thời Lục phủi phủi tay nhảy từ trên cây xuống rồi vui vẻ chạy vào phòng.
Thời Thất bị treo lên cây chớp mắt mấy cái, cúi đầu nhìn xuống thì thấy mình cách mặt đất ở độ cao đáng sợ, Thời Thất sợ độ cao nên lông trắng khắp người dựng đứng lên, nàng sợ rơi xuống, cơ thể cứng đờ không dám cử động dù chỉ cử động nhỏ.
"Gâu hu!!"
Thời Thất kêu rất thê thảm, hi vọng có người có thể mau cứu nàng.
Thời Lục ở trong phòng đắc ý thè lưỡi uống trà, lẩm bẩm: "Các ca ca đang nghe giảng bài, ngươi gọi rách họng cũng chẳng có ai đến đâu."
"Trời ơi!" Thị nữa tới đưa bánh ngọt nhìn thấy Thời Thất trên cây thì kinh hãi: "Tiểu thiếu chủ, ngài...!ngài làm ư?"
Thời Lục hào phóng thừa nhận: "Ừ, là bổn thiếu chủ làm."
Thị nữ sợ tới nỗi toát mồ hôi lạnh: "Tiểu thiếu chủ sao hành hạ tiểu tiểu thư như vậy, nếu bị các đại công tử biết, ngài sẽ bị trách phạt đó."
Thời Lục chẳng hề để ý hừ một tiếng: "Ngươi xem nàng ngu ngốc thế này, chắc chắn không phải Thiên Lang tộc chúng ta, tám phần là cha nhặt từ bên ngoài về, chết sớm thì thôi."
Nghe xong lời này, khuôn mặt thị nữ trắng bệch.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng nói lạnh lùng: "Đệ bảo ai chết đi thì thôi?"
Thời Lục nghe tiếng nhìn lại, lần này tới lượt hắn sợ hãi.
Thanh niên cao lớn, gương mặt tuấn tú, choàng áo khoác lông ngắn tay màu đen, khí thế bức người.
Thời Lục giật mình đứng bật dậy: "Đại ca!"
Thời Nhị đã bế Thời Thất đi đến, so với Thời Nhất, hắn cho người ta cảm giác ôn hòa như nước, Thời Nhị liếc nhìn Thời Lục, giữa mày lộ ra chút bất mãn: "Nhị ca bảo đệ chăm sóc muội muội, không bảo đệ ức hiếp nàng."
"Đệ không ức hiếp nàng..."
"Ngươi còn dám mạnh miệng?!" Thời Tam cũng đi đến, Thời Tam nóng nảy tát Thời Lục một cái: "Sức khỏe muội muội của ngươi không tốt, ở ngoài rất lạnh, ngươi muốn hại chết nàng sao?!"
Thời Lục nắm nắm đấm, hốc mắt bỗng đỏ lên.
Hắn cúi đầu không nói