Thời Thất càng nghĩ càng thấy sai sai, nàng cúi đầu nhìn mình, quần áo chỉnh tề, lại sờ mặt, mập...!không đúng, nàng là sói đàng hoàng, không hề làm điệu làm bộ với hắn, sao lại thành quyến rũ?
Hắc Ngạo đã theo tới, Thời Thất quay đầu nhìn hắn, lấy dũng khí nói: "Ta...!ta không quyến rũ ngươi."
Hắc Ngạo khiêng xác hổ và rắn đen, vẻ mặt ung dung như bình thường: "Nàng có."
"Ta không hề." Thời Thất uất ức: "Ta là người đàng hoàng, sẽ không quyến rũ ngươi."
Hắc Ngạo nói với vẻ mặt theo lý là thế: "Nàng vừa rồi cười với ta, đó là quyến rũ."
Hít-
Thời Thất hít vào một ngụm khí lạnh, khó tin nhìn Hắc Ngạo, nàng há hốc mồm, hồi lâu không phát ra tiếng.
"Ta..." Thời Thất tức giận tới nỗi mặt đỏ bừng: "Đồ lưu manh!"
Nàng bụm mặt chạy về phía sau, còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc khe khẽ của Thời Thất.
Hắc Ngạo nhổ cây cỏ dại trong miệng, chậm rãi nhấc chân đuổi theo.
Lúc sắp tới gần nhà đá, bỗng thấy mấy cô nương lén lút nấp sau cây sồi, các nàng lúc thì thì thầm với nhau, lúc thì nhìn Thời Thất.
Bước chân Thời Thất dừng lại, lau sạch nước mắt trên mặt, sau khi cảnh giác nhìn các nàng thì vắt chân lên cổ chạy tới chỗ Hắc Ngạo.
"Nàng chạy rồi..." Một cô nương áo xanh trong đó nói: "Lá gan nhỏ quá."
"Có phải nàng đang khóc không?"
"Hắc Ngạo tới kìa, chúng ta chạy đi!"
"Không...!không được, Tuyết Ương tỷ sẽ tức giận đó."
Trong lúc xô đẩy, mấy người ra khỏi cây sồi rồi đứng thành một hàng nơm nớp lo sợ nhìn Hắc Ngạo.
Chỉ nghe hai tiếng bịch bịch, Hắc Ngạo ném xác hổ và rắn đen xuống mặt đất, mấy người nhìn qua hai con vật to lớn ấy rồi cẩn thận lùi ra sau.
Thời Thất co người sau lưng Hắc Ngạo, ngón tay kéo vạt áo của hắn và chỉ để lộ ra nửa cái đầu, ánh mắt tò mò khiếp sợ.
"Hắc Ngạo, không phải trưởng lão không cho phép ngươi săn giết sinh vật sau núi sao? Bọn chúng sắp bị ngươi giết sạch rồi đó."
Dê bọn họ ăn chay nhưng lại xuất hiện Hắc Ngạo khác loài, rảnh rỗi là đi săn giết những loài vật sau núi.
Vạn vật có linh tính, động vật sau núi tuy không thể tu luyện thành hình nhưng cũng có linh tính, giết hết con này tới con khác như hắn sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng.
Hắc Ngạo hơi nâng cằm, nhìn mấy người bằng ánh mắt khinh thường và phiền chán: "Tìm ta làm gì? Có chuyện gì nói, không có chuyện cút."
"Ta không tới tìm ngươi!" Lộ Thanh lườm hắn một cái rồi cười với Thời Thất náu sau lưng Hắc Ngạo: "Nghe nói ngươi dẫn một cô nương trở về nên chúng ta tới xem.
Chào ngươi, ta là Lộ Thanh, còn đây là Liên Nhi và Xuân Vũ, có muốn cùng chúng ta dạo chơi chợ yêu quái không?"
Chợ yêu quái mở vào ban đêm, chúng yêu sẽ bày bán những thứ vô dụng ở chợ yêu quái, còn có chúng yêu ở núi khác tới chợ yêu quái biểu diễn xiếc, có thể nói là rất náo nhiệt.
Lúc còn nhỏ Thời Thất đã rất muốn đi nhưng sói chưa trưởng thành không thể rời khỏi sườn núi Thiên Lang, hiện tại nghe các nàng nói vậy thì không khỏi có chút động lòng.
"Nàng không đi." Không chờ Thời Thất mở miệng thì Hắc Ngạo đã từ chối bọn họ thay nàng, mắt hắn sắc bén lạnh lùng: "Đừng cho rằng ta không biết các ngươi có ý gì, Tuyết Ương bảo các ngươi tới phải không?"
Nấc...
Mấy người bị vạch trần xấu hổ.
"Bây giờ các ngươi không cút thì ta sẽ dùng những cách khác để các ngươi cút." Nói xong Hắc Ngạo chậm rãi giơ bàn tay dính máu lên.
Hô hấp của mấy người này cứng lại rồi nắm tay nhau quay người bỏ chạy.
Chờ họ đi mất, Hắc Ngạo hừ lạnh rồi cầm rắn nhỏ lên đi tới chỗ chuồng Nho Nhỏ, bước hai bước cảm thấy sai sai, quay đầu nhìn Thời Thất.
Nàng đang cúi đầu không biết suy nghĩ gì, cho dù không nói lời nào nhưng Hắc Ngạo nhìn một cái là biết cô nàng có chút cô đơn.
Hắc Ngạo híp mắt rồi liếm khóe môi: "Đồ nhút nhát, đi cho Nho Nhỏ ăn với ta."
Tai Thời Thất cử động, tiếng nói cô đơn: "Ta không muốn đi."
Bả vai nàng rủ xuống, quay người đi vào trong phòng.
Hắc Ngạo nhìn bóng lưng Thời Thất, nói: "Nàng cùng ta đi cho Nho Nhỏ ăn, ta dẫn nàng đi chợ yêu quái."
Chợ yêu quái...
Thời Thất ngẩng đầu lên, mắt sáng lên nhưng chưa vui vẻ lâu thì đôi mắt lại ảm đạm.
Sao hắn tốt bụng dẫn nàng đi chợ yêu quái chứ, không chừng...!không chừng muốn bán nàng như món hàng.
"Ta không đi, không muốn đi."
"Thật ư?"
"Thật...!thật."
"Vậy được rồi." Hắc Ngạo nhún nhún vai, nâng con rắn đen sắp trượt xuống vai lên: "Tự ta đi.
Nghe nói trong chợ có rất nhiều đồ ăn ngon, xem ra một vài người không có phúc hưởng thụ."
Ăn...!ăn ngon.
Thời Thất nuốt ngụm nước bọt, kéo váy chạy chậm đuổi theo bước chân của Hắc Ngạo: "Có...!có kẹo hồ lô không?"
Lúc Thời Thất còn nhỏ Nhị ca mang cho nàng một cây, chua chua ngọt ngọt ăn cực kỳ ngon, nhưng mà nàng chỉ từng ăn một lần ấy.
"Có."
"Thật...!thật sao?"
"Ừ, có nhưng mà nàng không đi, vậy chỉ có thể..."
"Ta đi, ta đi." Không chờ Hắc Ngạo nói hết lời, Thời Thất đã vội vàng cắt ngang, nàng giữ chặt bàn tay của Hắc Ngạo: "Ngươi dẫn ta đi."
Tay nàng vừa nhỏ vừa mềm giống như nhúm bông.
Tròng mắt Hắc Ngạo nhìn tới đầu ngón tay nàng, vẻ mặt có hơi thâm trầm.
Thời Thất đang mừng rỡ như nhận ra gì đó, nụ cười của nàng cứng lại rồi nhìn bàn tay kéo Hắc Ngạo, hô hấp ngừng lại, muốn rút tay về ngay.
Nhưng nàng chậm hơn hắn một bước, năm ngón tay Hắc Ngạo chụp lấy tay nàng, bao bọc nó trong lòng bàn tay.
Hắc Ngạo xoay người tới gần: "Được, ta dẫn nàng đi."
Tiếng Hắc Ngạo khàn khàn mang theo thỏa mãn và ý cười khó hiểu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng bừng lên, cố giật tay ra nhưng không giật ra nổi, yếu ớt nói: "Ngươi buông ra..."
"Bàn tay ta nắm lấy bằng bản lĩnh của mình, tại sao phải buông ra."
Thời Thất yên lặng.
Đây quả thực là...!lý luận của lưu manh! Ngụy biện! Nói với yêu quái khác thì sẽ bị đánh cho!
"Chờ tới chợ yêu quái, ta mua cho nàng năm cây kẹo hồ lô."
Mắt Thời Thất sáng lên, không giãy giụa nữa: "Thật sao?"
"Ừ, thật."
Thời Thất không khỏi lộ ra hai cái răng nanh, cười vui vẻ lộ lúm đồng tiền bên má: "Thật ra...!bốn cái là được rồi."
Hắc Ngạo cười hừ, chậm rãi buông tay Thời Thất ra rồi cẩn thận dời xuống eo thon của nàng.
Đang chìm trong vui mừng Thời Thất không hề hay biết, hiển nhiên quên mất mình đang bị tên dê vô lại sàm sỡ.
Hắc Ngạo liếc nhìn nửa mặt Thời Thất, vệt sáng nhảy nhót trên gương mặt trắng nõn của nàng, nàng cười rất ấm áp, ánh mắt ngọt ngào như mật ong, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy ngọt trong lòng.
Hắc Ngạo chậm rãi tới gần muốn nhân lúc này trộm hương trên mặt nàng, nhưng nghĩ một lúc lại thôi.
Lần trước hôn một cái khiến nàng khóc nửa ngày, hiện tại nếu hôn nữa sợ rằng rất khó dỗ dành.
Tới gần chuồng, bước chân Thời Thất dừng lại không còn dám đi qua.
Nàng nơm nớp nhìn mãng xà hai đầu đói bụng khua khoắng bốn phía, giơ tay đẩy Hắc Ngạo: "Ngươi...!ngươi cho ăn đi, ta...!ta chờ ngươi ở chỗ này."
Lúc này mãng xà hai đầu đã ngửi thấy mùi màu tươi, nó ngừng va chạm ngang ngược, quay đầu nhìn