Editor: Tiểu Khánh
Beta: Bò, Nguyệt Vi Yên
1.
Úc Ninh không ngờ kiếp này mình sẽ yêu một người đàn ông.
Hoặc là lần đầu gặp gỡ đã dùng từ "yêu" thì quá mức long trọng nhưng cô không thể thoát khỏi đôi mắt anh.
Đôi mắt trầm tĩnh, dịu dàng, bao dung, thần bí, kiềm chế... Giống một hồ nước sâu, nói chính xác, là hồ nước sáng sớm bị bao phủ bởi sương mù, bị che lấp sau những tán cây của rừng rậm... giống như hồ Baikal được viết trong ca khúc của Lý Kiện.
Lúc tiếng chuông vào học vang lên, cô ngẩng đầu, cứ thế bất ngờ không kịp đề phòng chạm phải đôi mắt ấy, sau đó giẫm hụt một bước, rơi vào hồ nước sâu kia.
"Chào các bạn, tôi là thầy dạy thay môn mỹ thuật kiến trúc cổ điển, cũng là bạn của thầy từng dạy các bạn, tôi là Trần Dực..."
"Thầy Trần, chúng em biết thầy!"
Trong tiếng bàn tán huyên náo dưới bục giảng, rốt cuộc có người nhiều chuyện kêu lên, tiếp đó gây ra một tràng vỗ tay và reo hò chỉnh tề.
Dù sao cũng là kiến trúc sư nổi tiếng lại trẻ tuổi nhất trong nước, tuổi chưa đến ba lăm đã nhận được nhiều hạng mục giải thưởng thiết kế lớn rất có giá trị thực tế, nhiều hạng mục kiến trúc cấp công trình mốc [1] trên thế giới đều từ tay anh mà ra.
[1] Công trình mốc: khi nhắc đến tên công trình sẽ hình dung ra địa điểm, ví dụ tháp Eiffel của Paris.
Úc Ninh ham học nên đương nhiên biết anh, cô từng nghiên cứu tỉ mỉ thiết kế của anh, cũng từng đọc lịch sử phấn đấu và quá trình thay đổi tư tưởng của anh trong tạp chí, cô còn biết, khuôn mặt của nhà thiết kế trẻ tuổi này không thua kém gì sự giỏi giang xuất sắc của anh... Đương nhiên anh cũng được coi là thần tượng của cô, nói anh là thần tượng của mỗi một sinh viên khoa thiết kế kiến trúc cũng không ngoa, nhưng cô không biết, cô sẽ yêu anh...
Không phải là kiểu sùng bái hò hét lộ liễu của mấy nữ sinh cùng phòng khi nhìn thấy tin tức của anh, dù sao cô vẫn luôn lý trí lãnh đạm như thế.
Chỉ trong chớp mắt nhìn thấy anh, trên người cô sinh ra một sợi dây, một đầu dây trong tay anh, cô trở thành con rối, tùy anh điều khiển.
Cô ngây ngốc nhìn người đàn ông trên bục giảng, trong tiếng vỗ tay anh nở nụ cười nhàn nhạt, tay ép hờ từ trên xuống rồi đặt máy tính xách tay mang theo lên bục giảng: "Bạn nào là lớp trưởng?"
Dưới giảng đường đầu tiên là yên lặng, thấy lâu mà không có ai trả lời, lại có tiếng thảo luận lác đác vang lên.
"Úc Ninh..." Khương Đan Đan sau lưng ghé sát vào cô nhỏ giọng nhắc nhở, cô lấy lại tinh thần, đứng lên: "Thầy Trần, em là lớp trưởng, em là Úc Ninh."
"Được rồi, sau khi tan học để lại cho tôi phương thức liên lạc." Người đàn ông cười ôn hòa lại trầm lắng, sau đó cúi đầu nhìn máy tính xách tay đã được sinh viên bàn đầu kết nối giúp anh, chuẩn bị bắt đầu học.
Úc Ninh ngơ ngác ngồi xuống, tim đập nhanh khác thường. Răng trên chậm rãi chạm qua môi dưới, cô cúi đầu nhíu mày, có phần căm ghét vẻ thất thố và ý nghĩ không trong sáng trong đầu mình lúc nãy.
Tiết học vô cùng đặc sắc, dù sao cũng là giảng viên nên dường như chỉ thuận miệng nói một câu là có thể khiến cả đám sinh viên của trường như được giác ngộ, cảm xúc dâng trào. Giờ phút này đã hết tiết đã lâu, mấy nữ sinh cùng phòng vẫn còn tôi một câu cô một tiếng thảo luận nội dung tiết học với người giảng bài.
Lòng Úc Ninh nặng trĩu, không nói chen vào, cũng may tính tình cô luôn trầm tĩnh nên không khiến những người khác kinh ngạc lắm, chỉ là vài giây trước khi tắt đèn, Khương Đan Đan đến gần cô, hỏi: "Úc Ninh, khi nào làm đồ án thiết kế cuối kỳ tớ có thể hỏi cậu được không? Làm thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt với thầy Hứa, nếu có thể làm thầy ấy kinh ngạc thì sẽ không phải lo về công việc và tương lai nữa!"
Úc Ninh mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc này, đèn tắt.
Khương Đan Đan sờ soạng quay về giường mình, Úc Ninh cũng nằm xuống.
Nhưng trái tim không
cách nào bình tĩnh được.
Tuy trong đầu xuất hiện đôi mắt đủ để dẹp yên bất cứ sự nôn nóng nào.
Nhưng đồng thời, khi nãy cô lên bục giảng trao đổi hộp thư điện thoại với Trần Dực sau khi tan lớp, đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út bên trái. [2]
[2] Người Trung Quốc đeo nhẫn cưới vào ngón áp út.
Một chiếc nhẫn bạch kim vô cùng đơn giản, lại giống như lời chú cẩn cô [3] siết chặt lấy lồng ngực cô, đau đến mức cô không thở nổi.
[3] Lời chú cẩn cô: lời chú Đường Tăng đọc để siết vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không.
2.
Môn Trần Dực dạy thay, là bốn tiết cuối cùng của học kỳ này.
Cũng là giai đoạn cuối cùng của năm ba.
Cái nắng nóng của mùa hè Bắc Kinh nướng chín cả đại học X, Úc Ninh tham gia xong bài kiểm tra môn cuối cùng của học kỳ này nhưng chưa vội thu dọn đồ đạc về nhà. Ngày mai cô phải bắt đầu đi thực tập, mà nhà lại ở Diên Khánh, cách trường học quá xa nên cô không muốn phải đi qua đi lại.
Bạn cùng lớp bên cạnh đi lại vội vã mà vui vẻ, Úc Ninh nhìn cây ngô đồng Pháp xanh um tươi tốt trước mắt rồi lại chợt cảm thấy vừa buồn bực vừa mê man, liền chọn một cái ghế dài bên đường gần đó ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, từ từ thở ra một hơi thật dài, dường như theo hơi thở này, mọi thứ đều qua đi.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Úc Ninh cầm lấy nhìn rồi vội vàng nhận: "Thầy Tăng."
"Alo, Úc Ninh à." Giọng của thầy Tăng hồn hậu hữu lực, chẳng hề giống người bệnh lâu mới khỏi: "Nghe nói em thực tập ở Bách Xuyên?"
"Vâng." Lúc trước chỉ ôm ý định muốn thử nộp sơ yếu lý lịch vào thiết kế kiến trúc Bách Xuyên, cô cũng không nhờ lại may mắn được nhận làm thực tập sinh.
Thầy Tăng cười hào sảng: "Ha ha, thầy Trần đang ghi chép thành tích cho các em ở chỗ tôi, vừa nhắc đến em, tôi nói em là sinh viên tâm đắc của tôi, được thực tập ở Bách Xuyên. Cậu ấy nói em làm lớp trưởng đã giúp cậu ấy không ít, luận văn và bản thiết kế cuối kỳ làm cũng vô cùng độc đáo và xuất sắc... Vừa vặn cậu ấy muốn hợp tác với Bách Xuyên một hạng mục thiết kế, cho em tham gia cùng."
Úc Ninh bối rối, cô biết luận văn và bản thiết kế của mình bết bát đến mức nào, không phải là không muốn làm hoàn mỹ, mà là làm thế nào cũng không tìm được cảm hứng, mãi đến một khắc cuối cùng trước hôm hết hạn mới vội vàng gửi đi, ngay cả viết cái gì, vẽ cái gì, cô cũng không nhớ rõ nữa.
Nhưng anh ấy lại nói... độc đáo và xuất sắc?
Cô dường như có thể thấy trong cặp mắt trầm tĩnh của anh hiện lên chút ít hài hước.
Hơn nữa cô có tài đức gì mà được tham gia vào hạng mục của anh?
"Úc Ninh?" Thầy Tăng thấy hồi lâu không nhận được câu trả lời của cô liền gọi một tiếng.
"Vâng." Úc Ninh hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh: "Em cảm ơn thầy Tăng, cũng nhờ thấy cảm ơn thầy Trần giúp em, em nhất định sẽ cố gắng hết mình."
Tác giả có lời muốn nói: Đoản văn viết khó hơn truyện dài nhiều.