Khi Triệu Khả tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Cô nhìn về phía giường, không thấy bóng dáng Lam Ngạo đâu. Định ngồi dậy, bỗng chiếc chăn trên người cô rơi xuống đất. Đưa tay nhặt chiếc chăn lên, Triệu Khả hơi khó hiểu. Hôm qua cô có đắp chăn sao?
Mải suy nghĩ cho đến khi người giúp việc gõ cửa phòng khiến cô giật mình
- Phu nhân, cô dậy chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong!
- Dậy rồi, tôi sẽ xuống ngay!
Triệu Khả không nghĩ nhiều, vội chạy vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân xong xuôi đâu đấy.
Đến khi cô vừa bước vào phòng ăn, những người giúp việc đi lại tấp nập. Đúng lúc này, Lam Ngạo vừa ăn xong đứng dậy
- Diz... chuẩn bị, lát nữa chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.
Triệu Khả ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng anh khuất dần. Trong lòng nổi lên cảm giác chua xót. Vậy là Lam Ngạo vẫn không chú ý đến cô....
- Cháu dâu, ngồi xuống ăn sáng cùng ta!
Lam lão gia mỉm cười nói. Một người giúp việc đi đến kéo ghế cho cô ngồi xuống. Triệu Khả cảm thấy cổ mình hơi khô khan, cô liền cầm cốc nước cam bên cạnh uống cạn. Lam Lão gia vừa múc một thìa súp đưa lên miệng, bình thản
- Lam Ngạo đúng là thay đổi rồi. Ta cũng không biết đó là chuyện vui hay chuyện buồn nữa... Nhưng cứ như thế này... thì Lam Gia sau này giao cho Lam Ngạo ta không còn lo lắng gì nữa...
Nghe Lam Lão gia nói vậy, Triệu Khả ngồi im lặng lắng nghe.
Cô mới chỉ có ăn được mấy thìa súp thì thấy ang xách hành lí trở ra. Triệu Khả kinh ngạc
- Ông nội... anh ấy đi đâu vậy?
- Lam Ngạo đến Italia! Hai thằng anh nó quả lí tập đoàn đang trên bờ vực phá sản! Ông đã bảo Lam Ngạo đến đó xử lí!
Ý ông nói đến là anh đến chỗ Lam Thiện và Lam Dật? Triệu Khả không suy nghĩ nhiều, đứng dậy.
- Ông nội, cháu sẽ đi cùng anh ấy!
Không để Lam Lão gia hiểu xong cô đã chạy vụt ra ngoài. Chạy nhanh đuổi theo sau anh, khi Lam Ngạo vừa lên xe, định đóng cửa lại thì bị cô chặn cửa.
- Cô định làm gì?
Gương mặt trắng hồng của cô toát hết mồ hôi. Khu đại sảnh biệt thự quả thực rất rộng, chạy mãi mới hết khiến cô rất mệt
- Em... em muốn đi cùng anh!
- Tôi không đồng ý!
Lam Ngạo trừng mắt.
- Anh mà không cho em đi... thì... em...
- Thì sao?
- Thì....em sẽ bám theo anh không buông!
- Cô?
Ánh mắt của anh hiện lên tia bực bội. Triệu Khả có thể cảm nhận được điều đó. Lòng cô đau... nhưng vẫn cười như không có chuyện gì...
Vậy là, Triệu Khả đóng cửa xe lại. Cô vòng ra phía sau mở cửa bên cạnh ngồi vào trong xe. Diz nhìn vậy chỉ hơi cười, ngồi lên phía ghế phụ. Chiếc xe chuyển bánh phóng nhanh ra khỏi Lam Gia. Nặc Ân và Nã Nhĩ đi xe sau theo sát xe của cô và anh để bảo