Lam Ngạo hơi nhíu mày. Cô bây giờ là quá kích động...
- Chỉ là 1 mảnh đất nhỏ, cô lớn tiếng cái gì! Tôi sẽ bù cho cô hàng nghìn mảnh đất khác như thế!- Lam Ngạo quay mặt đi, thản nhiên.
- Con người anh thật là quá khác rồi! Tôi nói chúng ta ly hôn!
- Tôi không có nghĩa vụ nghe lời cô!
Thấy tình hình căng thẳng, Diz đứng bên ngoài định giảng hòa. Nhưng ai ngờ được, Triệu Khả tức tối đến mất lí trí. Cô đi đến chiếc bình thủy tinh cạnh tường đập vỡ tan. Ai nấy đều giật mình.
- Cô muốn làm gì?- Lam Ngạo nói
Triệu Khả cầm mảnh vỡ đưa lên cổ, nước mắt cô ứa ra.
- Nếu anh... còn không dừng lại mọi thứ liên quan đến mảnh đất của mẹ tôi thì tôi sẽ chết cho anh xem!
- Cô dám?
Ánh mắt Lam Ngạo không hiểu sao hiện lên tia lo lắng. Cô cầm mảnh thủy tinh đưa lên định cứa... Diz và Trần Mặc lên tiếng
- Có gì từ từ nói... thiếu gia làm vậy cũng chỉ vì...
Tai Triệu Khả cứ ù ù, không nghe rõ. Mảnh thủy tinh gần sát tới chiếc cổ trắng nõn của cô, Lam Ngạo nhanh như chớp chạy tới tóm được tay cô
- Anh...
Mảng thủy tinh từ từ rơi xuống đất. Ánh mắt cô nhìn chằm anh
- Đừng loạn nữa...
Gương mặt anh thoáng chút nhăn nhó vì đau. Đầu anh nặng trĩu, rất đau. Gương mặt anh đổ mồ hôi, nhưng anh cố gắng tỏ ra bình thường.
- Không phải tôi muốn phá... chỉ là Lam Dật và Lam Thiện muốn lợi dụng điểm yếu của cô nên tôi mới cho người dọn dẹp thôi...
Dường như anh đang kiên nhẫn giải thích cho cô biết. Lam Ngạo cũng không ngờ mình lại làm như vậy. Lúc tỉnh lại thì anh không tài nào nhớ được cô là ai. Kí ức bị cái gì đó ngăn cản khiến mỗi lần nhìn thấy cô là anh rất bực bội.
Nhưng mỗi lần cô gặp nguy hiểm, tim anh dường như đau, trong lòng hiện lên cảm xúc khó tả....
Triệu Khả nghe vậy cũng không nói gì.
Là anh đang quan tâm cô hay là đang ngăn chặn kế hoạch của Lam Dực và Lam Thiện?
Không khí ngột ngạt bao trùm cả căn phòng.
Ngôi biệt thự Mộc gia\- Mĩ \- Tức chết mất.... Lam Ngạo... mày cứ đợi đấy!!! Lam Thiện mất kiểm soát, vơ tất cả đồ đạc ném xuống đất. Đám thuộc hạ thấy vậy sợ rúm ró lùi về phía sau. Lam Dật từ bên ngoài đi vào, thấy một cảnh hỗn loạn thì chỉ lắc đầu. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế gần đó, mở nắp 1 chai rượu do người giúp việc bê tới, rót 2 ly. \- Anh cứ như vậy thì cũng chẳng giải quyết được gì. \- Chẳng lẽ em giải quyết được à?!! Ánh mắt thâm sâu của Lam Dật hiện lên tia khó lường. Anh ta cười đểu \- Cho chúng nó chết chung! \- Chết chung?\- Lam Thiện khó hiểu \- Thuộc hạ của chúng ta vừa thông báo. Hai đứa nó đang ở biệt thư Hoa Hồng tại Itali. Em đã gài người đặt bom ở đó. Chỉ cần đêm nay thôi... bọn