Lam Ngạo đạp chân ga, tăng hết tốc độ. Đến chỗ ngã tư thì xe của Diz và xe của anh mỗi người rẽ 1 phía nhằm chia rẽ bọn sát thủ rượt theo sau.
Đầu cô ong ong do tốc độ của xe nhanh khủng khiếp. Thỉnh thoảng, cô cảm giác như bị trào ngực dạ dày, muốn ói ra.
- Cầm lấy... rồi ăn đi!
Lam Ngạo vừa chú ý phía trước, tay móc trong túi ra 1 thanh socola đưa cho cô. Triệu Khả kinh ngạc
- Sao anh lại có thứ này?
- Vô tình vơ được!
Cô nhận lấy thanh socola rồi nhanh chóng bóc ra cho vào miệng. Mùi vị cũng không tệ lắm,quả thật nó giúp cô đỡ buồn nôn hơn. Lam Ngạo thấy tình hình căng thẳng, rút điện thoại trong túi ra đưa cho cô
- Mau mở danh bạ nhấn vào số của Thẩm Dực!
- Ờ...
Triệu Khả nhanh tay, mở điện thoại của anh. Cô ngớ người. Điện thoại của anh có cài đặt mật khẩu... Tay Triệu Khả run run. Cô nhấn ngày sinh của anh để mở khóa, ai ngờ không đúng... Hay là ngày sinh của cô? Tim Triệu Khả đập liên hồi nhấn từng con số... nhưng nó đã khiến cô thấy vọng...
- Anh... mật ... khẩu...
Mãi không mở được, cô đành hỏi Lam Ngạo.
- 0404!- Lam Ngạo nói
Là ngày cưới? Triệu Khả suýt nữa kích động. Không ngờ anh lại để ngày cưới của cô và anh làm mật khẩu. Triệu Khả vừa nhấn vừa vui vẻ
- Anh... vẫn còn nhớ ngày cưới của chúng ta?
- Đấy là ngày cưới sao? Lúc tỉnh lại, tôi nhớ mỗi ngày này nên lấy nó làm mật khẩu điện thoại.
- "..."
Thì ra là vậy. Chắc tại cô nghĩ nhiều rồi. Triệu Khả nhanh chóng mở khóa rồi vào danh bạ nhấn vào số của Thẩm Dực
- Bật loa ngoài lên!
Cô làm theo lời anh. Chỉ trong vài giây, đầu dây bên kia đã có tín hiệu
- Sao lại gọi cho tôi?- Thẩm Dực đầu dây bên kia giọng bình thản vang lên
- Tôi bị bọn chúng tập kích!- Anh thản nhiên
- Phía Nam Thành LEZ 5 km! Người của tôi sẽ đợi ở đó. Liệu mà đến nhanh...
- Đã biết!
Cuộc trò chuyện chấm dứt, cô ngẩn ngơ tắt máy. Quả thật cô không hiểu lời cuộc trò chuyện của hai người họ cho lắm. Nói cộc lốc, đã vậy bên đối phương không hề tỏ ra lo lắng 1 chút nào...
- Ngồi chắc vào!
Cô chỉ kịp nghe Lam Ngạo nói. Chiếc xe phóng nhanh hòa nhập vào những con xe khác trên đường cao tốc. Cô suýt nữa tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tốc độ này quá nhanh đi...
Xe của anh lao gần như sát vào xe phía trước, khi chỉ còn cách vài xentimet, Lam Ngạo bẻ ngoặt tay lái sang bên chèn lên trước...
Tiếng còi cảnh sát kêu to phía sau. Triệu Khả không thể bình tĩnh được nữa
- Có... cảnh sát... đuổi theo! Chúng ta...
- Dừng lại chắc chắn chúng ta sẽ bị bắt! Đám cảnh sát kia là người của Lam Dật và Lam Thiện....
Lam Ngạo cứ đạp phanh phóng nhanh. Bỗng điện thoại của anh lại đổ chuông. Cô giật