Tay của cô bị anh nắm chặt kéo về phòng.
- Bỏ tay tôi ra... anh làm cái quái gì vậy!!
Dường như Lam Ngạo đang mất đi lí trí. Người anh đang nóng như lửa đốt. Cơ thể rất khó chịu khi bị dục vọng khốn chế. Đi đến trước cửa, một tay Lam Ngạo đẩy cô vào bên trong xong tự mình đóng cửa lại.
Bị anh đẩy vào. Triệu Khả tức giận định quay ra tát cho anh 1 bạt tai. Nhưng Lam Ngạo nhanh chóng nắm lấy tay cô đưa ra đằng sau. Miệng cô nhanh chóng bị đôi môi anh chiếm lấy. Hành động này khiến cô bất khả kháng lực.
- Ư..mm... Lam .... Ngạo...anh ... dám...mm......
Triệu Khả thở hổn hển. Đầu óc cô bị anh hôn đến nỗi mụ mị.
- Anh... rất khó.. chịu.... nóng quá....
Lam Ngạo khó khăn lắm mới nói ra được một câu. Ánh mắt anh nhìn cô hiện lên tia dục vọng mãnh liệt. Quả thật, mỗi cái sự đụng chạm của cô khiến anh cảm thấy rất dễ chịu, rất mát.
Bàn tay to lớn của anh không yên phận luồn vào trong chiếc áo của cô, xoa nắn nhẹ. Mặt của Triệu Khả đỏ bừng. Cái này phải gọi là cưỡng hiếp! Hắn ta cư nhiên lại lấy cô để thoả mãn dục vọng? Trong lòng cô khó chịu! Nhớ lại cái đêm lần đầu tiên bị anh cướp đi lần đầu. Triệu Khả không khỏi không khó chịu.
Mải mê suy nghĩ mà không biết áo mình đã bị anh cởi bỏ từ khi nào. Cảm giác lành lạnh từ đôi môi anh di chuyển xuống bờ ngực đẫy đà của cô. Lúc này Triệu Khả mới giật mình đẩy anh ra. Hành động này khiến Lam Ngạo hụt hẫng nhưng lại khó hiểu. Cô nhìn chằm anh uất ức
- Lần trước anh cưỡng bức tôi. Cái hôm đó tôi không bao giờ quên! Bây giờ cư nhiên anh lại biến tôi thành công cụ giúp anh giải tỏa! Rốt cuộc anh coi tôi là cái thá gì hả?
Lam Ngạo khựng người. Anh hơi cúi xuống. Thật ra anh đang nghĩ gì vậy hả? Là anh đang tự ép buộc cô? Tại sao anh lại như vậy chứ.... thật sự sai rồi sao. Tay Lam Ngạo đưa lên không trung xong lại thở dài bỏ xuống. Cả người anh khó chịu như lửa đốt. Gương mặt nhăn nhó toát mồ hôi trắng bệch. Lam ngạo cố chịu đựng, đưa tay nắm chặt vạt áo. Cơn đau giằng xé khiến anh như muốn ngất đi.
Triệu Khả nhìn anh như vậy không đành lòng. Bất giác, cô ngồi xuống ôm lấy anh, linh cảm mách bảo cô như vậy.
- Anh... khó chịu lắm sao?
- Ừ.m.... r... ất.... khó .... chịu... nóng... quá....
Giọng nói của anh khó nhọc như sắp ngất. Cô đắn đo suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định.
- Tôi... giúp anh... lần này. Không có lần sau!
Khi Triệu Khả vừa dứt lời. Lam Ngạo như con sói đói lao đến chiếm lấy đôi môi của cô. Anh từ nãy chỉ chờ có câu nói này. Dần dần, Triệu Khả không hiểu sao cơ thể mình lại thấy khó chịu, nhất là vùng bên dưới. Người trúng