Bị Lam Ngạo ôm chặt, Triệu Khả cảm giác cơ thể mình hơi khó chịu. Cô đẩy nhẹ anh ra. Nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, vẫn ánh mắt đó. Trong lòng của cô nổi lên biểu cảm khó tả, tay bất giác sờ lên bụng. Nhưng đến khi cô định mở miệng nói, bỗng Trần Mặc từ đâu đi tới cúi người xuống. Dù anh ta có đeo mặt lạ nhưng cô cũng có thể nhận ra bởi vì có hai người màu tóc bạc giống nhau. Chỉ có thể là cặp song bào Diz và Trần Mặc.
- Thiếu gia, tất cả Tứ Gia đang có mặt ở Kim Thuyền đợi anh!
Lam Ngạo nghe vậy thì gật đầu. Cô hơi liếc nhìn sang anh, nhưng bỗng Lam Ngạo lại nắm lấy tay của cô đứng dậy
- Anh làm cái gì vậy?
- Đưa em theo cùng. Dù gì anh cũng không thể để em chạy lần nữa.
- Anh....
Chưa kịp nói thì Lam Ngạo đã kéo một mạch cô lên tầng. Cũng may hôm nay cô có đi giày cao gót không cao mấy, cô chỉ sợ ảnh hưởng đến tiểu bảo bối trong bụng.
Kim Thuyền chính là đại sảnh phòng họp của Tứ Gia. Duy nhất chỉ là người của bốn gia tộc mới có thể đi vào. Người khác đi vào thì kết cục rất thảm khốc tùy theo cao hứng của các vị trong Tứ Gia.
Lam Ngạo kéo cô bước đến cách cửa được làm bằng vàng lớn. Hai tên áo đen canh cửa thấy vậy thì vội vội vàng vàng mở cửa cho anh. Thấy ánh mắt của hai tên kia cứ nhìn chằm cô, Lam Ngạo khó chịu trừng mắt
- Hai người, cút ngay, thay người khác thế vào!
Vậy là hai tên áo đen đó sợ run rẩy cả người, lập tức cúi xuống chạy đi. Vài giây sau liền có người thay thế chỗ. Cô nhìn Lam Ngạo mà cảm thán
- Bọn họ có làm gì anh đâu mà...
- Thế là quá nhân nhượng rồi! Nếu không anh sẽ chọc mù mắt bọn chúng vì cái tội dám nhìn thẳng vào em!
Cô cạn lời rồi.
Vào bên trong, khung cảnh huy hoàng, lộng lẫy đập ngay vào mắt của cô. Đúng là nơi của Tứ Đại Gia Tộc tụ họp có khác, quá là xa hoa hơn tất cả các nơi nào trên du thuyền khổng lồ. Cả căn phòng đều rát vàng bạc và kim cương. Đến những chiếc ghế ngồi đều làm bằng gỗ quý, được phủ một lớp lông thú hiếm lên trên. Chiếc bàn kim cương dài được đặt ngay giữa đại sảnh.
Tất cả đã có mặt tại đó đông đủ cả. Long gia hiện tại là Long lão gia, Long Họa, Sát Ảnh và Cố Thành Thiên đều có mặt.
Triệu Khả mất trí nhớ, nên thấy Cố Thành Thiên và Sát Ảnh ở bên chỗ ngồi của Long Gia cũng không để ý mấy. Lam Ngạo thì đã biết từ lâu rằng Cố Thành Thiên và Sát Ảnh chính là những đứa con do tình nhân Long Lão gia đã sinh ra. Chuyện gia đình nhà họ anh cũng không can thiệp vào. Duy chỉ những gì liên quan đến Triệu Khả thì anh mới không thể để yên ai cả.
Gần đó là Thẩm Gia. Thẩm Dực liếc mắt nhìn sang Lam Ngạo nở nụ cười bí hiểm. Ngồi bên cạnh Thẩm Dực là một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc màu nâu sậm. Nhìn thoáng qua có vẻ thấy Thẩm Dực hình như rất cưng chiều cô ấy nhưng ai biết được trong ánh mắt của cô ấy hiện lên một nỗi bi thương không thể nói.
Còn đối diện với Long Gia chính là Liễu Gia. Liễu Lệ ngồi đó, vẻ quý phái của cô ta hiện lên rất bắt mắt. Đặc biệt ai cũng biết người đàn ông ngồi bên cạnh cô ta chính là nam sủng mà Liễu Lệ đặc quyền nhất. Ai mà không biết cô ta lăng nhăng, có rất nhiều nam sủng nhưng kể cũng lạ. Tên Trịnh Mẫn kia cũng phải nói là có bản lĩnh. Từ lâu rồi mà vẫn được Liễu Lệ cho ở bên cạnh đặc sủng.
Thấy Lam Ngạo đi tới, mấy tên thuộc hạ vội vàng kéo chiếc ghế da còn trống ra cho Lam Ngạo ngồi xuống. Có vẻ như bọn họ không để ý tới cô. Không biết mấy giây sau, một tiếng súng vang lên khiến ai nấy đều giật