“Đồng ý làm bạn gái của tôi.” Đột nhiên Tuấn Phong ghé vào tai cô thì thầm, giọng nói còn mang theo tia trào phúng: “Người đàn ông đầu tiên của cô chính là tôi, đúng chứ?”
Trần Gia Ly sững sờ, toàn thân run lên vì tức giận.
Miệng cô mở lớn, vừa chột dạ lại vừa sợ hãi nhất thời chưa biết nên phản ứng ra sao.
“Thế nào? Cô có gì mà phải băn khoăn lâu đến vậy?” Tuấn Phong mỉm cười cánh tay rắn chắc mạnh mẽ xoay người Gia Ly lại, một bàn tay nâng cằm cô lên đối mặt với mình, ngữ điệu mỉa mai không chút xấu hổ tiếp tục vang lên: “Tôi có ngoại hình khỏe mạnh, cũng không xấu xí lắm, có tiền, có quyền.
Đủ khả năng bảo vệ, che chở cho cô cả đời vui vẻ sung sướng.
Lại còn không bị mang tiếng lấy chồng phế vật.
Vả lại, việc cô từ hôn so với chuyện cô qua đêm bên ngoài, xét trên cương vị của người kia cũng không quá tổn hại danh tiếng.”
“Chát!” Một tiếng vang giòn giã.
“Thằng khốn!” Gia Ly đẩy Tuấn Phong ra chỉ tay vào mặt anh mà mắng: “Đêm đó hại bà đây thê thảm còn chưa đủ giờ còn ở đây mà lên giọng.”
Sau đó Tuấn Phong còn chưa hết kinh ngạc trước phản ứng của người trước mặt thì Gia Ly đã bồi thêm một cái tát nữa.
“Chát!”
“Chơi bà xong còn lấy luôn đồ của bà, định làm chiến lợi phẩm hả? Tên biến thái này.”
Hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên, ngực phập phồng uất ức tiếp tục mắng: “Đừng có lấy chuyện tình một đêm đấy ra mà uy hiếp tôi.
Tôi không sợ anh đâu?”
“Không sợ?” Tuấn Phong đưa tay bắt lấy cằm cô bóp chặt rồi đẩy mạnh Gia Ly vào vách tường phía sau.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, giọng nói giận giữ rít qua kẽ răng: “Biến thái?”
Đột nhiên khí thế trầm ổn của người đàn ông bị thay thế bằng loại áp suất cực kỳ nguy hiểm.
Loại uy áp anh phóng ra khiến cho Gia Ly đang hùng hổ cũng bị dọa sợ, đưa tay lên muốn gỡ bàn tay đang bóp cằm mình nhưng không được.
“Tôi rất muốn biết cậu cả nhà họ Vũ sẽ nói gì nếu biết vị hôn thê của mình vì muốn cứu cái công ty rách kia mà chạy tới đây tìm tình một đêm đề nghị hợp tác!” Tuấn Phong mỉa mai nói.
Xương hàm của Gia Ly bị bóp đến tê cứng, có muốn mắng người cũng không cử động nổi.
Cô tức giận trợn mắt, giơ chân lên đạp loạn xạ, hai tay không những cào cấu bàn tay đang khống chế mình còn tấn công cả những chỗ khác trên người anh.
Bộ dạng hung dữ không khác gì con sói bị dồn vào bước đường cùng.
Tuấn Phong đứng cách cô một sải tay, rõ ràng không xa nhưng lực đánh của Gia Ly tới anh chẳng khác nào gãi ngứa, chỉ là quần áo có chút dính bẩn.
Anh cau chặt mày nhìn xuống gương mặt đang đỏ lên, thấy hốc mắt cô ngập nước nhưng vẫn ngoan cố kìm lại không cất tiếng khóc, sự tức giận trong lòng chợt nguôi ngoai.
Bàn tay vì thế hơi nới lỏng.
Trong khoảnh khắc đó, Gia Ly liền thoát được, cô chạy ra xa vài bước chân muốn tìm đường thoát thân.
Nhưng căn phòng này vốn rộng lại chỉ có một lối ra duy nhất là ở phía sau người đàn ông kia.
“Hôm nay tôi mới biết Phong tổng cũng có năng khiếu đổi trắng thay đen.
Đã vậy, tôi xin phép về trước.” Gia Ly nghiêm giọng nói.
“Cô chưa trả lời tôi.” Tuấn Phong trào phúng cười: “Thực ra chuyện giữa chúng ta cũng không có gì.
Dù sao trong mắt cô Trần, một lần, hai lần thậm chí nhiều lần đi chăng nữa, chỉ cần không ai nói ra cũng coi như nó chưa từng xảy ra, phải chứ?”
“Tôi muốn về!” Gia Ly quát lớn.
Cô không muốn đôi co chuyện này, nó càng khiến cho mối quan hệ của hai người rẻ mạt như hàng tôm cá ngoài chợ.
Tuấn Phong chậm rãi bước lại, từng bước, từng bước.
Gia Ly lùi dần ra phía sau, cuối cùng cô chạy tới cái bàn nước.
“Mục đích của tôi chỉ có một, đó là muốn cô ở bên cạnh tôi, việc cô kết hôn với ai thôi, cũng không quan trọng nữa.” Tuấn Phong lặp lại yêu cầu của mình.
Hai người đi vòng quanh chiếc bàn, Gia Ly tính toán một chút, ngay khi tới gần cửa cô lập tức chạy vụt ra ngoài, vọng lại phía sau là tiếng mắng chửi: “Tôi nói anh bệnh hoạn anh không tin, mau đi khám bác sỹ đi.”
Tuấn Phong đút hai tay vào túi quần nhếch miệng cười, đáy mắt chỉ còn lại sự nguy hiểm.
Anh bước lại phía cửa sổ sát