Xuống tới hầm để xe, Gia Ly hốt hoảng tìm, cô nhìn mãi không thấy xe mình đâu, lát sau mới sực nhớ ra xe vẫn còn đang để ở Hoành Phi, đầu giờ chiều là chính Phong Vũ chở mình tới đây.
Trời ơi, không hiểu cô sao có thể như vậy, cái cần nhớ thì quên mà cái cần quên lại nhớ!
Gia Ly hồi tưởng về chuyện xảy ra lúc sáng, đáy lòng không khỏi nhộn nhạo.
Trong khung cảnh nhá nhem của hầm để xe, ngọn đèn neon trắng nhạt chiếu xuống sắc mặt có chút tái của cô, bỗng nhiên lại có chút gì đó thê lương đến nao lòng.
Người đàn ông đó và Tuấn Phong, như lời chú La Hàm vừa nói, rõ ràng Gia Ly hoàn toàn có thể đưa ra được lựa chọn, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn cứ đắn đo, tâm trạng luôn mông lung chơi vơi khó tả.
Nếu như không nói đến chuyện rung động nhất thời, Gia Ly đã chẳng phải suy nghĩ nhiều đến thế.
Đằng này, chính bản thân cô cũng không hiểu nổi cảm xúc của mình hiện giờ là gì?
Cô đã qua cái tuổi bồng bột, mù quáng chạy theo một thứ tình cảm chợt đến chợt đi giống như những cô gái khác.
Vốn dĩ từ trước tới nay Gia Ly chẳng tin vào tình yêu, cũng chưa từng yêu.
Nhẽ ra mãi sau này cũng thế, nếu như…
Nhưng cô cần một cái đích rõ ràng, cần một mối quan hệ không mệt mỏi, phần nào khiến mẹ Lam Anh yên lòng.
Mà thực tế thì sao?
Chính cô đang nhập nhằng ở ngã ba đường, chẳng khác gì một con kiến mất râu cứ mãi xoay vòng chưa tìm được lối thoát.
Tuy nhiên đây cũng đâu phải lỗi của cô, cô chính là nạn nhân cơ mà, nạn nhân bị kéo vào tất cả mọi chuyện, chỉ là nạn nhân thôi…
Đúng vậy, Gia Ly tự bịa ra một cái cớ cho hành động ngu ngốc của mình, tự bản thân cô cũng cảm thấy mình quá xấu xa, ngoài chuyện bị mất khống chế vào đêm hôm trước, những lần sau cô hoàn toàn có thể tự làm chủ được thế nhưng vẫn ngu muội lao đầu vào sự rắc rối.
Sáng ở bên một người và giờ chuẩn bị tới với một người khác.
Như thế này, thật đúng là đáng đời!
Đứng nhìn gara trống trơn hổi lâu, Gia Ly y như bức tượng cứng ngắc khẽ cử động cúi đầu nhìn lại chính mình, sau giây lát mới thở dài đi ra phía cửa bắt tắc xi trở về nhà.
Bà Lam Anh đang sốt ruột chờ trong phòng khách, vừa thấy cô vào đã nói: “Mẹ định gọi cho con nhắc một chút về lịch hẹn tối nay với Tuấn Phong, nhưng sợ con bận nên lại thôi.
May con về kịp, mau lên thay đồ đi, đừng để thằng bé đợi.”
Nghe thế, sắc mặt của Gia Ly liền lúng túng, cô gật đầu, mím môi cúi gằm mặt đi thẳng lên lầu, bộ dáng chẳng khác gì một kẻ phạm tội non nớt đang cố che giấu lỗi lầm của bản thân.
Bà Lam Anh nhướng mày nhìn theo khẽ lẩm bẩm: “Có lẽ con bé đã mệt mỏi quá rồi!”
Chuyện ở công ty bà ấy có nghe La Hàm nói qua, cả chuyện về tổng giám đốc Hoành Phi nữa.
Trong lòng Lam Anh có chút dở khóc dở cười chẳng biết thằng nhóc Tuấn Phong đang giở trò đùa gì với con gái mình.
Nhưng bà ấy nắm chắc rằng nhất định không có ác ý.
Chuyện Hoành Phi hỗ trợ Vạn An bằng cách o ép nực cười kia, nghe xong Lam Anh cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, ngoài thằng bé đấy làm gì có ai nghĩ ra được chiêu trò như vậy.
Vừa cho đám cổ đông biết được năng lực của Gia Ly, lại khiến con bé không chút nghi ngờ mà phụ thuộc vào mình.
Chỉ là, chả nhẽ con bé không nhận ra hai đứa nó là một người hay sao?
Mặc dù gương mặt không giống nhau cơ mà cảm giác lúc ở bên cạnh cũng không thấy gì nốt?
Hay là bị dọa đến ngu người mất rồi?
Trong khi bà Lam Anh vẫn đang bần thần suy diễn đủ loại tình huống thì Gia Ly đã xuống nhà.
Cô mặc một bộ váy liền thân