Quốc Dũng cười gượng, dứt khoát rút cánh tay ra khỏi sự đu bám của Minh Châu, anh ta treo lên vẻ mặt hớn hở, muốn lấy lòng Gia Ly nên vội gải bộ quan tâm, nói: “Chắc cô Trần sợ lắm nhỉ, anh trai tôi từ bé đến giờ tính tình vốn dĩ cộc cằn thô lỗ như vậy đấy, đám người hầu trong nhà còn thường xuyên bị đánh đập, có lần còn gây ra án mạng.
Sau này mẹ mới cho anh ấy ra ở riêng, có lẽ mọi chuyện đều ổn cả rồi… vì khuất mắt trông coi ấy mà.”
Gia Ly lạnh nhạt nhìn lại anh ta, còn chưa đáp.
Ngược lại Minh Châu đã khoa chương la lên: “Trời ơi, hóa ra em suýt mất mạng thật, thôi lần sau em chả dám đến trước mặt cậu cả nữa vậy.”
“Cô nói thật không?” Gia Ly nhếch miệng cười hỏi lại.
“Đương nhiên!” Minh Châu đầy tự tin đáp.
“Mong là vậy!”
“Con người tôi rất ghét những kẻ lắm lời.” Tuấn Phong chậm rãi nói.
“Càng ghét những kẻ tay chân không sạch sẽ.”
“Ý anh là sao? Hiện tại tình huống đã không giống xưa, tôi rất sẵn lòng tiễn anh một đoạn đường.” Quốc Dũng nham hiểm gằn giọng nói.
Sau đó gã quay sang Gia Ly làm như lo lắng lắm: “Em không cảm thấy sống với loại người như anh ta chính là đang liều mạng hay sao? Trước khi quá muộn anh mong em sáng suốt suy nghĩ lại, nếu như nhất thiết phải thực hiện hôn ước giữa hai nhà cũng đâu cứ phải chọn anh ta?”
“Bản thân tôi lại cảm thấy chồng sắp cưới của mình là một người không tệ.” Trừ việc anh ấy không thể đứng lên nện vào mặt các người vài cái tát thì mọi thứ đều tốt.
“Cô Trần nghĩ vậy thật à?” Quốc Dũng híp mắt cười chế giễu.
Bữa tiệc ngày hôm nay mẹ con anh ta cố tình tạo ra vài bất ngờ, cô gái này đã không biết điều thì lát nữa cũng đừng khóc nháo hối hận.
“Cũng chả liên quan tới anh!” Gia Ly hờ hững đáp.
[Mẹ nó thật ngang ngược giống nhau!] Quốc Dũng thầm nghiến răng.
Đối thoại của hai người gần như không thể tiếp tục, mà Quốc Dũng lại muốn dùng Gia Ly để đả kích Tuấn Phong nên vẫn cố cắn lấy không chịu buông tha.
Anh ta liếc nhìn gương mặt bình thản của người đàn ông trước mặt, bàn tay trong túi quần càng thêm siết chặt.
“Tôi chỉ là đang tìm cho cô Trần một lối thoát, tạo một cái cớ giúp cô, dù sao hai chúng ta…” Anh ta cố tình lấp lửng khiến người nghe cảm thấy nhất định giữa hai người có gì đó gian díu, vừa nói còn vừa nháy mắt ra hiệu với Gia Ly làm như là rất kín đáo nhưng lại phô trương kệch cỡm chẳng khác gì tiết mục diễn hài rẻ tiền trên đường phố.
Mặc dù biết rõ là anh ta đang cố ý diễn trò trước mặt Tuấn Phong và nhất định anh cũng chẳng tin vào mấy lời nói điên rồ ấy.
Nhưng Gia Ly vẫn không tự chủ mà nổi nóng.
“Ăn nói cho đàng hoàng.” Nếu như là đang đứng ở một chỗ khác, rất có thể Gia Ly đã nhảy lên cho anh ta một cái tát.
“Tôi với anh không thân quen đến mức khiến anh phải lo lắng cho tôi như vậy đâu.
Nó khiến tôi toàn thân khó chịu như bị dị ứng với thứ bẩn thỉu nào đấy, rõ là rất khó chịu.”
“Sao cậu có thể nói như vậy? Cậu có ăn có học đàng hoàng… càng lúc lại càng chẳng ra làm sao, chỉ thích học theo mấy bà hàng tôm hàng cá chanh chua ngoài chợ.” Minh Châu che miệng khiếp sợ lớn tiếng.
Thực ra từ khi Quốc Dũng xuất hiện thì đã có vài người ve vãn ở xung quanh hóng chuyện rồi, nghe đối thoại của bọn họ từ nãy tới giờ cũng tụm lại xôn xao bàn tán về tính cách chua ngoa đanh