Gia Ly ngây người ngồi im ở bên trong xe, có chút giật mình.
Cô chính là đang cảm thấy vừa ấm áp lại vừa đau lòng.
Người đàn ông này đã trải qua những gì, tâm lý biến thái cỡ nào mới có thể tự phân thân ra hai vỏ bọc khác nhau để sống như vậy? Chẳng lẽ chuyện này thực sự rất nguy hiểm? Anh là đang quan tâm cô?
Đôi môi Gia Ly căng ra như một nét kẻ ngang bướng bỉnh, cho dù biết sự cố chấp này của cô sẽ rất khó khăn nhưng vẫn muốn bước chân vào.
“Anh yên tâm, có nguy hiểm em sẽ trốn vào bên anh.” Gia Ly mỉm cười thăm dò đáp.
Người đàn ông nghe vậy chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: “Em lái xe cẩn thận.”
Gia Ly nhìn cuộc gọi đã kết thúc, đáy mắt ánh lên tia sáng, càng lúc cô càng cảm thấy linh cảm của mình là thật.
Do dự một chút, cô hít một hơi liều mạng bấm máy gọi tới số điện thoại lưu tên là Phong Vũ.
***
Việt nhăn nhó đứng ở trước thang máy dưới hầm để xe, chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay như đang chờ ai đó.
Không bao lâu sau, chiếc xe quen thuộc đã xuất hiện.
Sau khi xuống xe Gia Ly liền nhìn thấy Việt đang nghiêm chỉnh đứng ở đó, cô bước tới mỉm cười thân thiện chào hỏi: “Anh đã hết giờ làm rồi hả?”
Việt bật cười: “Cô Trần cứ vui tính vậy, đi nào, Phong tổng có lẽ đang chờ.”
Nhẽ ra hôm nay anh ta đúng là đã được về rồi, nhưng mà bây giờ thì chẳng biết.
Cô vợ mới cưới này của ông chủ tự nhiên lại chạy tới đây làm gì chứ? Cô có biết ông chủ đã chuẩn bị một bữa ăn lãng mạn chờ ở nhà, mà chỉ sau một cú điện thoại đã phải tức tốc phi tới đây không?
“Thực ra là tôi đến hỏi chút chuyện thôi, không có liên quan tới công việc.
Ngại quá!” Gia Ly chăm chú nhìn Việt khách sáo nói.
“Vâng.” Việt tinh ý gật đầu trả lời.
“Anh Việt này, anh làm ở Hoành Phi lâu chưa?”
“À, mới thôi, tôi là lính mới toanh.” Việt cẩn trọng đáp.
“Vậy sao? Để được làm trợ lý của Phong tổng hẳn là anh đã phải phấn đấu rất vất vả, dưới một người trên rất nhiều người, khác gì đại thần đâu nhỉ?”
“Đúng là vất vả, như cô Trần nói thì chính là ở gần vua như đứng bên cạnh cọp.
Nhưng mà con cọp này có chút thân thiện.”
“Lần đầu tôi đi gặp Phong tổng anh cũng nói câu đó.” Gia Ly bật cười.
“Thế hả, nhưng đúng mà, sếp lớn của chúng tôi rất thân thiện đấy, chỉ là ít nói thôi.” Việt âm thầm đánh bóng tên tuổi cho ông chủ của mình.
“Vâng.
Có vẻ anh rất thích anh ấy?”
“Ấy chớ, cô Trần nói gì vậy.”
“À không, ý tôi không phải như thế.
Tôi là cảm thấy anh rất tận tâm, chẳng như trợ lý của tôi.
Bây giờ tìm được một người bên cạnh để có thể tin tưởng sao mà khó!” Gia Ly thở dài.
Đúng lúc này thì thang máy mở ra, Việt trộm thở phào giơ tay làm động tác mời.
Rõ ràng Gia Ly đang thông qua anh ta để thăm dò ông chủ, chẳng biết ông chủ đã biết chưa, bảo sao giờ này còn chạy tới đây?
Gia Ly chào Việt rồi đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hoành Phi.
Đột nhiên cô có chút hồi hộp, thoáng qua tia chần chừ.
Nếu như cô tính sai, vậy, chả phải ngay sau ngày cưới đã chạy tới đây tìm tình một đêm hay sao?
Nghĩ vậy, đến chính bản thân cô cũng ghê tởm mình.
Cô đứng trước cánh cửa hồi lâu, cuối cùng sự tò mò vẫn chiến thắng, nó thôi thúc cô hãy mở cánh cửa này ra bước vào.
Sau khi gõ cửa, không nhận được hồi đáp phía trong, nghĩ một lát Gia Ly lại muốn xoay người bỏ về, nhưng cô chợt khựng lại, lập tức bước nhanh tới nhoáng một cái đã mở cửa bước vào.
Lúc này, căn phòng làm việc an tĩnh dị thường, Gia Ly cố gắng hít thật sâu, tay cầm chắc túi xách che giấu cảm xúc bất an trong lòng.
Ánh mắt cô nhìn nhanh một vòng không thấy bóng dáng chủ nhân