Bởi vì những vết bầm tím trên người nên Gia Ly phải nghỉ ở nhà không thể tới công ty.
Thế là Tuấn Phong liền lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ trăng mật bù, tiếc là Gia Ly nhất quyết không muốn đi xa bởi từ tận thâm tâm cô luôn đề phòng nếu trường hợp xấu nhất xảy ra với bà Lam Anh thì cô đều sẽ có thể tới đó bất cứ lúc nào.
Mặc dù bà ấy luôn tỏ ra thản nhiên đối mặt với mọi đau đớn, nhưng Gia Ly biết sức khỏe của bà ấy ngày một xấu đi, cô cũng rất không yên lòng.
Ngay như mấy ngày nghỉ này mà được phép cô cũng đã xách vali tới đó ở rồi.
Tuấn Phong nghe Gia Ly nhắc qua chuyện này cũng chú ý hơn.
Anh còn bố trí những bác sĩ giỏi nhất của mình tới để hỗ trợ bà Lam Anh từng đợt điều trị thuốc.
Người phụ nữ gầy gò nhưng nụ cười đôn hậu chưa bao giờ tắt trên môi, bà ấy ngồi trên chiếc ghế mây tắm nắng đưa tay vẫy về phía người đàn ông vừa mới xuất hiện ở ô cửa cạnh mái hiên.
“Mẹ!” Tuấn Phong bước tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Bà Lam Anh chỉ tay về chiếc cặp tài liệu trên mặt bàn nước khẽ nói: “Mẹ đã định sẽ không cho các con biết chuyện này, càng lún sâu sẽ càng nguy hiểm.
Đôi khi cứ ngây ngô sẽ lại thanh nhàn.
Tiếc là mẹ nhận được tin bà ta đang lên kế hoạch loại bỏ các con, đúng là không thể tha thứ được.
Có lẽ hai đứa giờ cũng coi như đã đủ lông đủ cánh, phần nào có thể chống đỡ được.”
Bà Lam Anh nói một hơi dài sau đó phải ngừng lại để thở.
Tuấn Phong tranh thủ mở cặp tài liệu ra xem.
Đó là sơ yếu lý lịch về Xuân Lan từ khi còn nhỏ cho tới tận bây giờ.
Có đầy đủ bằng chứng về việc làm của bà ta tại Thái Lan cũng như bản giám định Quốc Dũng không phải con trai của ông Vũ, cùng một vài thông tin khác.
Tuấn Phong cau mày khó hiểu nhìn bà Lam Anh: “Sao mẹ lại có được những thông tin này?”
Còn chi tiết cụ thể đến vậy, ngay cả Duy Hoàng cũng chưa điều tra ra được gốc rễ của ả đàn bà kia như thế.
“Con chỉ cần biết được xuất thân, các mối quan hệ và mục tiêu của bà ta để có kế sách đối phó là được.
Sai lầm của những người đi trước nên buông đừng giữ lại trong lòng.
Cha con chưa bao giờ phản bội lại mẹ con nhưng vì ông ấy mà mẹ con bị hại chết.
Người chết là hết nhưng người sống lại chịu nỗi dày vò gấp bội.
Đã đủ rồi.
Cũng nên quên đi.” Bà Lam Anh thở dài nói.
“Từ lâu rồi con không còn oán trách ông ấy nữa, dù sao ông ấy cũng đã có được một quyết định đúng.
Cảm ơn mẹ!” Anh cầm cốc trà đưa lên chóp mũi, hương nhài thơm dịu xông lên khiến lòng thư thái lạ thường.
Ít ra thì nhờ có cuộc hôn nhân sắp đặt này, anh đã gặp được Gia Ly.
Có được một người mà khiến anh nguyện yêu thương chăm sóc cho cô cả đời.
“Con bé cũng khá hơn rồi đấy, đừng áp chế nó quá nhiều, hổ dữ muốn thuần cũng không nên gượng ép!” Bà Lam Anh mỉm cười.
“Vâng ạ.” Bảo sao cô ấy lại yêu người mẹ kế này đến vậy.
Vừa khéo lại hiểu lòng người.
***
Lúc này Quốc Dũng đang ngồi trong văn phòng của mình tại Vũ Gia.
Anh ta hồi tưởng lại hình bóng của Gia Ly rồi lại cả những câu nói, cử chỉ của cô dành cho người chồng tật nguyền mà đáy lòng vẫn có chút kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.
Trước kia anh ta có biết Gia Ly, trong đám thanh niên chơi bời của thành phố T ai mà không biết cô gái con nhà họ Trần ngang ngược chừng nào, nổi tiếng là một tay chơi không trò xấu nào không làm, vậy mà bây giờ lại yên phận ở bên một con rùa đen hôi quanh năm ngày tháng rúc đầu nơi