Nhiều ngày sau, Dực Phàm tiến chân đi vào phòng thí nghiệm lớn. Anh đi dọc theo dãy phòng giam rồi dừng chân trước một phòng giam theo thứ tự số 7.
Liếc mắt nhìn người đàn ông đang bị treo hai tay lên trần nhà, mắt ông ta nhắm lịm vì mệt mỏi. Khi nghe thấy tiếng chìa khóa mở khóa phòng giam mình, ông mở dần mắt rồi nhìn bóng dáng người đang đi đến gần mình dần hiện rõ. Miệng ông khô hốc vì khát nước, Dực Phàm ra hiệu tên thuộc hạ đứng bên cạnh, tên đó liền hiểu ý lấy chai nước đã chuẩn bị sẵn, nâng cằm người đàn ông ấy lên, đổ tọc nước vào miệng ông ta khiến ông ta vừa uống lại vừa sặc ra ngoài. Sau một lúc lấy lại tỉnh tảo, ông ta ngước mặt nhìn Dực Phàm miệng lấp mấp nói:
"Cầu xin...các anh hãy thả tôi ra"
Dực Phàm không quan tâm ông ta nói gì, liền lấy một tấm ảnh đưa đến trước mặt ông ta. Bên trong bức ảnh ấy là một cô bé tầm 15 tuổi. Anh khẽ hỏi:
"Ông nhớ cô bé này là ai không?"
Ông ta lờ đờ một hồi, trí nhớ thật mờ mịt. Hình ảnh thấp thoáng cô bé ấy trong đầu nhưng nó lại bị vụt tắt và biến mất. Ông lắc đầu đáp:
"Tôi không biết"
Dực Phàm ngạc nhiên, rồi lại tiếp tục hỏi lại một lần nữa:
"Tôi hỏi ông lần cuối, ông có biết cô bé này là ai không?"
Ông ta vẫn lờ đờ đáp:
"Tôi thật sự không biết, cô nhóc này là ai vậy?"
Nghe vậy, Dực Phàm vứt tấm ảnh ấy xuống đất như không còn sử dụng đến, anh quay lưng nói:
"Giam lại đi"
Tên thuộc hạ gật đầu thì anh bước ra khỏi phòng giam, vẻ mặt chợt vui mừng mà mỉm cười nghẫm nghĩ:
(Sau khi cho ông ta thử nghiệm mẫu thuốc lần thứ 79, ngay cả ảnh con gái mình ông ta còn không nhận ra, có nghĩa là ông ta không còn nhớ gì nữa, lẽ nào nó đã thành công rồi ư?)
Tên thuộc hạ đi kề bên cạnh, khẽ lên tiếng hỏi:
"Lão đại, ông ta không còn nhớ gì nữa thì tại sao ngài lại còn giữ ông ta, không phải là đã như thuận lợi theo ý muốn rồi sao?"
Anh đáp:
"Giữ ông ta ở lại tiếp tục kiểm tra một thời gian, để xem có xảy ra tác dụng phụ hay có thể ông ta chỉ quên đi một thời gian ngắn, rồi đột nhiên nhớ lại thì xem như kết quả thử nghiệm thuốc thất bại"
Tên thuộc hạ hiểu ý liền hỏi tiếp:
"Vâng, thế khi nào ngài mới tiết lộ với nhị tỷ và tam lão đại biết việc này, ngài chẳng phải giấu họ rất lâu rồi sao?"
Bỗng anh liếc mắt nhìn tên thuộc hạ rồi nắm mạnh cổ áo hắn lên, mặt toát ra vẻ đáng sợ nói:
"Ngươi hỏi nhiều như vậy là có ý gì? Công việc của ngươi là canh giữ cái nhà giam này cho cẩn thận, còn về những việc khác thì không nên biết"
Hắn sợ hãi lấp mấp:
"A...tôi không hỏi nữa, mong lão đại tha tội"
Dực Phàm buông cổ áo hắn ra rồi quay lưng bước đi về phía trước, miệng mỉm cười vì mục đích sắp hoàn thành.
Lúc này tại công ty giải trí, Selena đứng quan sát Thiên Băng đang dựa vào người một nam thần khác, ánh mắt cô sắc sảo hướng nhìn máy ảnh khiến Selena nheo trán ngẫm nghĩ:
(Không ngờ cô ta lại có thể có những động tác hoàn hảo đến vậy, nét mặt xinh đẹp mà không một góc chết, tới bây giờ mình vẫn chưa đánh bại được cô ta, đáng ghét thật)
Sau đó cô ta chợt liếc mắt nhìn Thiên Dịch gần đấy mà ngạc nhiên hẳn, nét mặt cậu lúc này trông thật khó coi, ánh mắt quan sát từng cử chỉ của tên nam nhân đang chạm vào Thiên Băng trên sàn chụp ảnh. Selena tiến tới gần cậu cười cợt lên tiếng:
"Này nét mặt khó coi quá đấy?"
Thiên Dịch nghe vậy quay sang nhìn cô ta hỏi:
"Cô nói gì vậy?"
Selena bật cười nhẹ, ánh mắt nhìn cậu đáp:
"Tôi nói nét mặt cậu vừa rồi có vẻ không vui, hay là khó chịu khi thấy nam nhân khác chạm vào người chị cậu nhỉ?"
Thiên Dịch ngạc nhiên, cậu bật đáp:
"Thì sao? Chị tôi vốn là người phụ nữ thanh bạch, nên khi thấy các nam nhân khác chạm vào thì tôi có chút khó chịu, chỉ vậy thôi"
Selena che miệng bật cười lớn, tiếp lời:
"Cái gì mà thanh bạch, ai ở đây cũng đều biết chị cậu vốn là một người đắc ý, tính tình tự cao, hơn hẳn chưa chắc gì cô ta còn lên giường với đàn ông khác nữa, cậu làm sao mà biết được chứ?"
Bỗng Thiên Dịch cao mày dần, cậu nắm chặt cánh tay cô ta, mặt hầm hực nói:
"Cô còn ăn nói bậy bạ nữa tôi sẽ xé miệng cô ngay đấy"
Chợt mọi người hướng mắt nhìn về phía cậu và Selena, xì xầm to nhỏ:
"Chuyện gì vậy?"
"Hai người đó cải nhau à?"
Selena nghiếng răng giật cánh tay lại nói lớn:
"Tôi chỉ nói vậy thôi, cậu làm gì hung hăng đến như vậy chứ"
Thiên Băng ở trên sàn chụp ảnh cũng để ý sự hỗn loạn phía dưới, cô dừng lại rồi bước xuống chỗ Thiên Dịch lên tiếng hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Selena bực tức nhăn mặt lớn tiếng:
"Ấn Thiên Băng, cô nhìn xem em trai của cô kìa, cậu ta vừa rồi còn đòi xé miệng tôi đấy"
Bỗng mọi người trầm trồ to nhỏ, Thiên Dịch đáp:
"Là do cô nói xấu chị tôi trước, còn cố gắng thanh minh làm cái gì chứ?"
Thiên Băng lên tiếng:
"Đủ rồi, hai người đang ở nơi làm việc đừng có cải nhau nữa, em trai tôi vốn có chút nóng tính mong cô bỏ qua"
Selena bật cười cợt nói:
"Ha, tính cách chị em mấy người vốn hai mặt như nhau, bề ngoài tỏa vẻ hiền lành nhưng khi nói chuyện lại như con dao găm hai lưỡi"
Thiên Băng vẫn thản nhiên trước lời nói đó, cô đáp:
"Tôi đã xin lỗi cô hộ em trai tôi rồi, còn muốn kiếm chuyện sao?"
Selena nhếch môi:
"Hừ, em trai cô thất lễ với tôi trước nên cậu ta phải tự mình xin lỗi tôi chứ không phải là cô"
Thiên Dịch tiếp lời:
"Tại sao tôi phải xin lỗi trong khi cô là người nói xấu chị tôi trước?"
Đột nhiên ông chủ đi lại lên tiếng:
"Hai người đã làm ồn đủ chưa?"
Selena nhăn mặt nói:
"Ông chủ, là do cậu ta lớn tiếng với tôi trước, tôi không có lỗi"
Thiên Băng nói:
"Em trai tôi vốn là người không gây chuyện với phụ nữ, nếu thật sự cô nói xấu tôi thì em ấy mới phản ứng như vậy thôi"
Selena bực tức đáp:
"Cô...hừ...hai chị em mấy người được lắm, tôi sẽ không bỏ qua đâu"
Rồi cô ta quay lưng giận dữ đi mất. Mọi người bớt bàn tán dần, ông chủ thở dài lên tiếng:
"Cậu Thiên Dịch, Selena vốn là cô gái ngang ngược, mong cậu đừng vì những lời nói không đúng của cô ấy mà gây nhau nữa"
Thiên Dịch quay lưng nói:
"Gì chứ, người phụ nữ phách lối như vậy mà cũng đi làm minh tinh được, còn là đối thủ cạnh tranh với chị tôi thì đúng là không xứng đáng"
Vừa dứt lời cậu đi mất, Thiên Băng ngạc nhiên trước thái độ đó của cậu mà ngẫm nghĩ:
(Không ngờ Tiểu Dịch vì mình mà cải nhau với Selena, từ trước đến giờ em ấy vốn hoàn toàn không phải là kiểu người thích gây chuyện với phụ nữ)
Buổi chiều trên xe Thiên Dịch, cậu vừa lái xe còn Thiên Băng thì quay mặt ra ô cửa. Cô nghẫm nghĩ không hiểu sao bây giờ bầu không khí im lặng hẳn, cậu không nói gì như mọi khi mà chỉ tập trung lái xe, cô quay sang cố gắng dập tắt sự im lặng này đành lên tiếng:
"Tiểu Dịch, em đã đói chưa? Lúc nãy Dực Phàm ca vừa gọi chị và bảo tối nay về khá trễ nên không thể làm đồ ăn tối được, chắc là tối nay chúng ta gọi thức ăn bên ngoài nhỉ?"
Cậu trả lời:
"Vậy à, thế thì không cần đâu, em biết nấu ăn mà nên tối nay em sẽ làm"
Cô ngạc nhiên hỏi:
"Em biết nấu ăn từ khi nào vậy?"
Cậu bật cười đáp:
"Lúc du học ở nước ngoài, em ở cùng Dực Phàm ca nên học nấu ăn từ anh ấy đấy, nếu không biết nấu ăn thì làm sao lần trước em nấu cháo yến mạch cho chị ăn lúc chị bị bệnh chứ?"
Nghe vậy cô cũng bật cười nhẹ:
"Ra vậy, em đúng là trưởng thành thật rồi, chị còn nghĩ em là thằng nhóc lúc xưa không biết gì đấy, bây giờ có thể làm được mọi việc, đúng là đáng mừng"
Cậu ngạc
nhiên, chợt hỏi:
"Chị có chuyện gì à?"
Cô lắc đầu nhẹ đáp:
"À không, chỉ là có chút bất ngờ, hôm nay em lại vì chị mà cải nhau với Selena"
Cậu nói:
"À, do cô ta nói không đúng về chị nên em bênh vực thôi"
Cô bật cười:
"Ừ, nhưng lần sau em đừng như thế nữa, ai cũng biết cô ta căm ghét chị mà nên nói xấu chị là chuyện thường tình thôi, nếu có lần sau thì mặc cô ta đi nhé"
Cậu vẫn cao mày nói:
"Nhưng em không thích, cho dù chỉ là một câu em cũng không muốn nghe cô ta bêu xấu chị đấy, đúng là điên mà"
Thiên Băng chợt ngạc nhiên, rồi cô nói:
"Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa, chị có chút đói rồi đây"
Cậu bật cười:
"Vậy thì về nhà, em nấu ăn cho chị nhé"
"Ừ"
Cô đáp nhẹ nhàng. Buổi chiều của hoàng hôn cũng gần bị màn đêm lắp đi mất.
Buổi tối tại Ấn Gia
Thiên Băng vừa tắm xong, cô đi vào bếp theo mùi hương thức ăn bay thoang thoảng. Rồi mỉm cười lên tiếng:
"Woa, thơm quá đấy"
Thiên Dịch vừa nấu ăn, cậu quay lại nhìn cô bật cười nói:
"Sắp xong rồi, chị vừa tắm xong đấy à?"
Cô gật đầu rồi đi lại gần, tay vớ lấy đôi đũa gắp một miếng thức ăn trong chảo nóng rồi cho vào miệng. Chợt nhăn mặt thở dốc lên tiếng:
"A...a nóng quá"
Thiên Dịch chợt lo lắng, cậu áp hai tay vào má cô nói:
"Thức ăn còn nóng mà chị lại vội gấp ăn rồi, đúng là không biết cẩn thận mà, nhỡ bị bỏng lưỡi thì làm sao?"
Cô nhìn cậu, miệng nhai miếng thức ăn ấy rồi nuốt mất. Hai tay cô giơ đến chạm vào hai tay cậu đang áp trên hai bầu má mình. Cậu chợt giật mình bật ngượng rồi buông hai tay mình xuống nói:
"Chị...chị còn nóng không? Em lấy nước cho chị uống nhé"
Cậu nhanh chóng quay lưng rồi đi rót cốc nước cho cô, cô nhận ra rằng cậu trước giờ luôn rất quan tâm cô từng chuyện nhỏ nhặt nhất. Cô mỉm cười vì lòng cảm thấy hạnh phúc hẳn, cậu đưa cốc nước cho cô rồi nói:
"Chị uống tí nước đi"
Cô cầm lấy cốc nước uống một ngụm rồi hỏi:
"Tiểu Dịch, sao em lại tốt với chị như vậy?"
Cậu ngạc nhiên:
"Chị hỏi vậy là sao? Chẳng phải chúng ta là chị em rất thân thiết sao? Em không tốt với chị thì tốt với ai nữa chứ?"
Cô mỉm cười thở dài nhẹ:
"Em đúng là đứa em trai tốt, nếu như có một cô gái bên cạnh em, hẳn cô ấy sẽ rất hạnh phúc"
Cậu bật hỏi:
"Chị nói như vậy là ý gì chứ?"
Cô lắc nhẹ đầu rồi hỏi:
"Tiểu Dịch, lần trước chị có hỏi người em thích là ai nhưng em không trả lời, nếu được thì em cứ nói đi, cho dù là ai thì chị cũng sẽ giúp em bằng mọi cách, chị không tin cô gái đó không chấp nhận em được"
Cậu ngạc nhiên rồi nheo mày hỏi:
"Nếu chị biết rồi, chị có xa lánh em không?"
Cô lại ngạc nhiên hơn, rồi nhìn cậu:
"Là sao? Em thích ai thì đó là chuyện tốt, sao chị lại xa lánh em chứ?"
Cậu thở dài rồi lắc đầu nói:
"Em sẽ tự mình giải quyết vấn đề của mình, chị không nên biết thì hơn"
Sau đó cậu quay sang tắt bếp rồi vớt thức ăn ra đĩa, cô bĩu môi nói:
"Em lại giấu rồi, chúng ta là chị em mà em lại không nói cho chị biết sao?"
Cậu trả lời:
"Chị sẽ biết vào một ngày nào đó thôi, hoặc có thể là không"
Lúc này cậu cảm thấy lưỡng lự, vì có thể cậu sẽ nói cho cô biết, nhưng một nữa lại không muốn nói vì sợ nói ra tình cảm chị em cậu sẽ biến mất không còn được như lúc đầu.
Cô lúc này không khỏi tò mò, nhưng cũng không ép cậu phải nói cho mình biết mà đành mỉm cười nói:
"Vậy chị sẽ chờ, chờ một ngày em nói cho chị biết người em thích là ai"
Nghe vậy cậu ngạc nhiên nhưng đành im lặng.
Một hồi sau khi ăn xong, Dực Phàm chợt mở cửa rồi bước vào ngạc nhiên khi thấy Thiên Dịch và Thiên Băng đang dọn các đĩa thức ăn trên bàn. Anh lên tiếng hỏi:
"Hai em ăn tối rồi à?"
Cô chợt quay sang ngạc nhiên đáp:
"Ơ, anh về rồi, bọn em vừa ăn xong, anh đã ăn gì chưa vì còn một ít thức ăn trong bếp đấy"
Dực Phàm đi đến hỏi:
"Là ai nấu vậy?"
Thiên Băng bật cười nhanh nhẹn đáp:
"Là Tiểu Dịch đấy, em ấy đã học nấu ăn từ anh khi còn ở bên nước ngoài du học mà"
Dực Phàm chợt im lặng một vài giây rồi nhìn Thiên Dịch, ánh mắt cậu lúc này không nhìn anh mà mang khay đĩa xoay lưng đáp:
"Em dọn dẹp rồi lên phòng đây, nếu anh muốn ăn thì tự vào bếp ăn đi"
Sau đó cậu đi mất, Thiên Băng ngạc nhiên hỏi:
"Sao vậy nhỉ? Anh và Tiểu Dịch cải nhau à? Sao em ấy có thái độ không muốn nói chuyện với anh vậy?"
Dực Phàm bật cười nhẹ đáp:
"À...chắc là nó còn giận anh chuyện lúc đó"
"Chuyện lúc đó, là chuyện gì chứ?"
Thiên Băng hỏi thì anh lắc đầu đáp:
"Không gì đâu, anh ăn bên ngoài rồi nên không ăn nữa, anh cũng lên phòng đây"
"À ừm"
Cô gật đầu thì anh đi mất.
...
Khuya đến, lúc nào anh cũng ngồi trước màn hình máy tính nghiên cứu đến đêm. Kiểm tra mọi thứ liên quan đến loại thuốc ấy, khắp trên bàn anh là đống tài liệu về cái tên "AMP079".
Sau một hồi quan sát những mẫu thí nghiệm và phân đoán ra kết quả, anh mỉm cười nghẫm nghĩ:
(Có lẽ mẫu thuốc lần 79 này sắp thành công rồi, mình chỉ còn cho thử nghiệm lên cơ thể vài người nữa thôi)
Tiếng "cạch cạch" của máy tính đến đêm, dưới khóe miệng anh là một nụ cười gian tà. Anh lẩm bẩm:
"Kí ức của con người sẽ được xóa mọi thứ khi uống viên thuốc này, cho dù có là gì thì mãi mãi cũng không nhớ lại được, mọi thứ đau khổ trên trần đời, anh sẽ giúp em lắp lại những thứ tuyệt đẹp nhất"