Ngày hôm sau tại Ấn Gia. Tiểu Tuyết ngồi ở phòng khách một mình, cô rũ mắt, hai tay ôm lấy một con gấu bông nhỏ vì quá sợ hãi, trong lòng bồn chồn vì không biết phải làm gì, cứ mãi liếc mắt nhìn qua cửa sổ hướng ra ngoài sân trông ngóng, lo lắng nghĩ
(Đã gần hai ngày rồi vẫn không thấy Dịch ca và Băng tỷ trở về, mình lo quá, có nên báo cảnh sát không?)
Nhưng bất chợt cô sực nheo mày, nhớ lại những gì Thiên Dịch đã căn dặn, bèn lẩm bẩm
"Nhưng Dịch ca đã bảo mình không thể báo cảnh sát, mình nên làm gì đây"
Lúc này tại tòa nhà lớn của tổ chức.
Dực Phàm đang đi trên dãy hành lang thì bị Vu Nhuệ Lam đi đối diện tới chặn lại, anh nhìn cô ta bằng một ánh mắt không cảm xúc, trên người khoác chiếc áo y dược trắng toan mà anh thường mặc mỗi khi định tới phòng thí nghiệm.
Vu Nhuệ Lam lần này liều mình, thắc mắc nheo mày nhìn anh, lên tiếng hỏi
"Tôi nghe nói anh đang nhốt em gái mình trong phòng thí nghiệm, chuyện này là thật sao?"
Dực Phàm không quan tâm câu hỏi của cô ta, chỉ lách sang một bên rồi lướt qua Vu Nhuệ Lam một cách lạnh lùng không trả lời. Thái độ này của anh khiến cô ta cảm thấy như bị khinh miệt, cô ta bèn cắn răng quay lại nhìn bóng lưng anh tỏa ý kích động.
"Ấn Dực Phàm, đừng tưởng anh chỉ cần im lặng thì tôi sẽ không biết, vì tôi đã lén lút quan sát anh bấy lâu nay và biết được anh đang âm thầm dùng người sống để thí nghiệm loại thuốc đó, nếu anh không khai thật mọi chuyện với tôi, tôi sẽ báo cảnh sát"
Nghe vậy bất chợt Dực Phàm dừng chân, anh quay lại, ánh mắt lạnh lùng bắt đầu giương lên, co giật vài nháy nhìn cô ta một cách đáng sợ.
Cô ta chỉ đờ người ra nhìn anh, biết Dực Phàm sắp bắt đầu tức giận. Quả nhiên chỉ vài giây sau đó, anh đã tiến tới cô ta rất nhanh, bất ngờ giơ bàn tay to lớn nắm mạnh lấy cổ cô ta rồi dồn ép vào tường bên cạnh, trừng mắt đáng sợ hỏi
"Báo cảnh sát? Cô biết nhiều như vậy thì tôi có nên cắt lưỡi của cô đi không nhỉ?"
Vu Nhuệ Lam nghiếng răng, hai tay ghì chặt bàn tay của Dực Phàm đang bóp lấy cổ mình, đau đớn khó thở lấp mấp
"Anh...anh không thể giết...giết tôi được"
Dực Phàm bèn buông tay ra khỏi cổ cô ta, cô ta liền ôm cổ ho sặc sụa thở dốc, anh xoay lưng nhấn giọng cảnh báo
"Tốt nhất cô đừng xen vào chuyện của tôi, nếu không muốn chết như lão Leon đó"
Nghe vậy Vu Nhuệ Lâm sực kinh ngạc, hai đồng tử giãn to, nhanh chóng đứng thẳng người nhìn bóng lưng anh bật hỏi
"Leon, chẳng lẽ anh là người giết ông ta sao?"
Dực Phàm cười nhạt, khóe môi cong lên một cách ảm đạm và tàn nhẫn, nhưng lại đáp một câu như thừa nhận chính mình đã làm chuyện đó.
"Ai mà biết được"
Vu Nhuệ Lam bủn rủn chân tay, đứng không vững ngã vào bức tường dày đặc phía sau, dần dần trượt xuống căng hai mắt nhìn bóng lưng Dực Phàm, mặt cô ta tái xanh như nhìn thấy quỷ, người co rúm lại vì quá sợ hãi không phát thành lời.
Cho đến khi Dực Phàm đã đi đâu mất bóng, cô ta mới lấy lại được chút bình tĩnh, thầm nghĩ ngợi
(Ngay cả ngài Leon, người luôn hợp tác và giúp đỡ ba mẹ nuôi anh ta năm xưa mà anh ta còn dám giết, loại người như vậy, nếu mình không khéo léo một chút, nhất định sẽ bị giết không nương tay)
...
Dực Phàm trở lại phòng thí nghiệm, mở cửa ra mới thấy Thiên Băng vẫn còn ngủ do thuốc mê anh tiêm cho cô tối qua.
Anh tiến tới ngồi bên giường, tay vuốt ve bờ má cô, khẽ giọng lung lây gọi
"Băng Băng, dậy đi"
Tiếng gọi anh vừa dứt, nhưng cô lại không nghe thấy, nhắm mắt ngủ rất ngon lành. Anh lại tiếp tục gọi, vừa nghi ngờ vừa nói
"Anh biết em chỉ đang giả vờ, đừng giả ngủ nữa"
Thật sự thì Thiên Băng chỉ nhắm mắt giả ngủ để tìm cách hạ gục anh, Dực Phàm cảm thấy lạ, gọi mãi cô vẫn không tỉnh, nhưng nhịp tim trên máy đo bên cạnh lại bình thường. Anh đứng dậy, cảm thấy có chút kì lạ bèn nghĩ
(Hay do liều thuốc mê hôm qua mình tiêm cho Băng Băng quá nhiều, nên tới bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh)
Anh đi tới chiếc bàn đựng nhiều mẫu thuốc gần đó, loay hoay tìm thuốc giải ngủ cho cô thì Thiên Băng cũng chợt mở mắt, chỉ là không phát ra tiếng động khiến anh nghi ngờ, cô quan sát, liếc mắt xung quanh cả căn phòng, rồi lại nhìn cả hai tay và hai chân bị xích trói từ đêm hôm qua nên vô cùng cảm thấy tê nhức.
Để tìm cách thoát khỏi tình trạng này, cô giả vờ nhíp mắt rồi lên tiếng
"A...ưm"
Dực Phàm nghe thấy, bèn quay lại nhìn cô, bật hỏi
"Em dậy rồi à?"
Thiên Băng mở mắt nhìn anh, mặt hơi nhăn lại, thổn thức gọi
"Dực...Phàm ca"
Nghe vậy anh vội bỏ đống thuốc đang cầm lên bàn, chạy đến ngay bên cô hỏi
"Em sao vậy? Trong người cảm thấy không khỏe sao?"
Cô nhìn anh, đáp
"Em cần đi vệ sinh, hơn nửa cũng cần đánh răng, anh không định thả em ra à?"
Anh mỉm cười, xoay lưng rời khỏi chỗ cô, tiến tới chiếc bàn lúc nãy, dùng kim tiêm bơm một ít thuốc gì đó từ trong một chiếc lọ kì lạ, quay lại nhìn cô bảo
"Anh cũng nghĩ nếu trói em lâu như vậy, toàn thân em sẽ bị tê liệt, nên anh sẽ dùng cách này"
Cô sực ngạc nhiên, thấy anh đang từ từ đi tới mình, cau mày hoang mang hỏi
"Anh định làm gì? Loại thuốc đó..."
Chưa kịp nói hết câu, bất ngờ anh đã đâm cái kim tiêm đó vào vai cô khiến cô nhăn mặt đau đớn. Sau khi tiêm xong, anh rút nó ra một cách nhẹ nhàng, dùng khăn giấy lau vệt máu rỉ ra từ vết kim trên vai của cô, cười nhạt bảo
"Yên tâm, đây không phải loại thuốc như em nghĩ, nó là thứ chất lỏng có thể làm toàn thân em mệt mỏi trong 12 giờ, như này thì em có muốn chạy cũng không có sức"
Thiên Băng cắn nhẹ răng, cả ngày hôm qua cô chẳng ăn được gì, lại còn bị thứ thuốc này ngấm vào người đến mức muốn cử động nhẹ cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trong lúc đó, Dực Phàm cũng vừa mở khóa xích hai cổ tay và hai chân cô, bây giờ cô tự do hoàn toàn, nhưng lại không có sức phản kháng cho dù là chạy nhảy hay đánh đấm.
"Phòng vệ sinh ở ngay kia, em dùng tạm đi, sau đó anh sẽ đưa em ra ngoài ăn sáng"
Dực Phàm đứng dậy bảo, mắt nhìn đến một cánh cửa cách đó 2m. Anh sẽ không định đỡ cô đứng lên, vì anh muốn xem sau khi tiêm loại thuốc đó xong, cô sẽ tự mình vùng dậy thế nào.
Thiên Băng gắng sức, hai chân đặt xuống sàn, từ từ đứng dậy, lướt qua Dực Phàm dù cô thấy anh đang chú ý quan sát từng bước đi của mình. Cho đến khi cô vào cửa nhà vệ sinh mất, anh mới chịu rời mắt khỏi.
...
Lúc này tại nhà giam lớn, Thiên Dịch ngồi dựa lưng vào các song sắt, dù đã một đêm trôi qua, cậu vẫn chưa thể nào thoát ra khỏi đây được.
Chờ mãi mới thấy có hai tên thuộc hạ hôm qua đi vào, có vẻ như chúng định mở cửa phong giam cậu để làm gì đó, nhưng cậu đã xem đây là một cơ hội để tẩu thoát, bèn lên tiếng hỏi
"Ta đói quá, có gì ăn không?"
Thật sự đúng như cậu nghĩ, chúng mở cửa phòng giam cậu nhằm để đưa cơm, cậu liền bật cười nhạt hỏi
"Xem ra Dực Phàm anh ta vẫn còn thương xót đứa em trai này, mang cơm cho ta ăn thi e rằng không có độc trong đó chứ?"
Một tên đi vào, cúi xuống đặt khay cơm và nước uống xuống đất ngay trước mắt cậu, tỏa thái độ quát mắng
"Ở đây không có đồ ngon đâu, như thế này là tốt lắm rồi, đừng có đòi hỏi"
Thiên Dịch thoạt nhìn, cơm lại là cơm trắng cùng với rau luộc, câu cảm thấy tức bực, nheo mày nghĩ
(Cứ tưởng thức ăn ngon lắm, nào ngờ chỉ có cơm trắng với rau luộc, khác gì cơm cho mấy tên tù ăn cơ chứ?)
Rồi cậu nhìn người đàn ông bị giam bên cạnh mình, lên tiếng bảo
"Nhưng các ngươi cũng nên mang nước cho người đàn ông kế bên đi, ông ta đã nhịn khát từ tối hôm qua đấy, e rằng sắp chết khô rồi"
Nghe vậy hai tên kia ngạc nhiên, mới chuyển mắt nhìn phòng giam bên cạnh.
Sau đó chúng nhìn nhau bằng một cách ẩn ý gì đó khiến cậu không rõ. Thiên Dịch dần hiểu ra mọi chuyện, lại trầm giọng bèn hỏi
"Này, nếu ta đoán không lầm thì cả nhà giam này chỉ còn ta, người đàn ông đó, và lão Ấn Nhật Đông thôi phải không?"
Sở dĩ cậu hỏi vậy, vì tối đêm qua cậu đã thấy có rất nhiều tên đi vào, chúng mang toàn bộ những người trong nhà giam này đi đâu đó, nên cứ dùng roi quất vào người họ, họ sợ hãi lại đành khuất phục đi theo.
Nghe vậy hai tên đó sực ngạc nhiên, bèn có ý định rời khỏi nhà giam như không muốn tiết lộ bất kì điều gì, bất ngờ liền bị cậu tấn công từ phía sau, lần lượt cả hai tên đều bị đánh bất tỉnh nằm dưới đất. Cậu ngang nhiên đẩy hai tên kia vào trong nhà giam của mình, sau đó mang khay cơm và nước uống lúc này chúng mang vào ra ngoài, rồi đóng cửa khóa chốt nhốt chúng lại.
"Hừm, cuối cùng cũng thoát ra khỏi cả nhà giam chật hẹp này"
Cậu cười tự mãn, sau đó nhấc khay cơm kia lên lẩm bẩm
"Điều quan trọng bây giờ là phải cho người đàn ông kia ăn uống gì trước đã"
Cậu đi tới nhà giam bên cạnh, ngó vào trong mới thấy ông ta vẫn nhắm mắt, cậu cố ý lên tiếng gọi
"Này, ông vẫn ổn chứ?"
Người đàn ông kia vẫn ngủ, hai tay bị treo lên trần đến mức cổ tay cũng bắt đầu teo tóp lại. Thiên Dịch sờ tay lên cánh cửa phòng giam, mới nhăn mặt bất lực nghĩ
(Cửa khóa rồi, sao mang nước uống và cơm vào cho ông ta đây?)
Không còn cách nào khác, cậu đành bỏ khay cơm xuống đất trước nhà giam của ông ta, chao đảo mắt xung quanh, thì nghe thấy tiếng động đậy từ một nhà giam khác gần đó, chính xác hơn theo cậu nhận biết, bên trong kia là Ấn Nhật Đông, người cậu gọi là bác hai suốt hơn 10 năm trong nhà.
Cậu đi tới, từ từ tới trước phòng giam cũ kĩ chật hẹp kia. Thấp thoáng lại thấy một bóng dáng của một người đàn ông gầy gò, đang ngồi trên phiến đá nhỏ, gục mặt như tuyệt vọng, râu và tóc mọc lộn xộn, rối ren phủ đi nét mặt của ông ta.
Cậu dừng chân, hai tay sờ lên mấy thanh song sắt dài, hướng nhìn vào trong căn ngục tối đó, cất tiếng gọi
"Bác hai"
Cậu nghĩ ông ta đã mất đi lí trí như mấy tên thủ hạ
hôm qua nói, dù cậu đã cất tiếng gọi nhưng ông ta vẫn không có phản ứng, đầu vẫn gục xuống đất, từng con côn trùng nhỏ cứ bò ngang qua bàn chân trần của ông ta.
Trông ông ta bây giờ không khác gì một gã tâm thần, không nghe cũng không biết gì về xung quanh.
Nhưng điều Thiên Dịch cảm thấy lo lắng hiện giờ nhất là Thiên Băng, cậu nghĩ ngợi
(Không biết Băng Băng giờ ra sao rồi? Nếu cô ấy bị Dực Phàm cho uống viên thuốc đó, thì mọi kí ức, mọi quá khứ, liệu cô ấy có quên sạch không?)
Cậu quay đi, bước chân rời khỏi nhà giam rộng lớn. Trong phút chốc đã thoát được ra ngoài, cả căn cứ này cậu đều biết đường rất rõ, mọi căn phòng, cửa thoát hiểm, hay đại loại là mấy camera được bố trí trên cao nhằm để tránh kẻ gian trà trộn. Trước hết cậu phải đi đường tắt để tránh chúng, đó là vòng đường từ cửa sau hướng ra vườn cây. Nhưng đến đây cậu đã ngạc nhiên tột độ, từ xa cách cậu hơn 20m, Dực Phàm đang ngồi cùng Thiên Băng ăn sáng trên một cái bài tròn màu trắng tinh khôi, bán kính chỉ chừng 1m và được bố trí ngoài sân, nơi có hướng gió lùa ngang qua rất mát mẻ. Thiên Băng ngồi đối diện anh, hai tay cử động rất chậm chạp, chỉ gấp từng miếng thức ăn lên miệng nhai chậm rãi. Thiên Dịch không biết làm gì, chỉ nấp sau một cái cây to quan sát, không gian ăn sáng của họ êm đềm đến vậy, trông Thiên Băng cũng không xảy ra bất kì điều gì, cậu thầm nghi hoặc
(Tại sao Băng Băng vẫn còn tâm trạng ngồi ăn sáng cùng anh ta? Hay là Dực Phàm đã làm gì Băng Băng rồi, nên cô ấy mới khuất phục cam chịu đến vậy?)
Cậu tiếp tục quan sát, vì nếu cứ vậy nhào ra cậu sẽ bị Dực Phàm tóm gọn.
Vừa hay Vu Nhuệ Lam bất chợt từ trong nhà ngó ra nhìn thấy Thiên Dịch, cô ta đi tới, nhanh tay kéo lấy tay cậu khẽ bảo
"Đi theo tôi"
Thiên Dịch giật mình, đã bị cô ta nhanh chóng kéo khuất vào trong táng cây to.
Cậu ngạc nhiên, phất tay cô ta ra, cau mày hỏi
"Cô là ai vậy? Sao lại kéo tay tôi?"
Vu Nhuệ Lam khoanh hai tay lại, khuyên nhủ bảo
"Tôi là đang muốn cứu cậu, ngay lập tức hãy rời khỏi đây đi"
Thiên Dịch ngạc nhiên
"Nhưng rốt cuộc cô là ai? Với lại Băng Băng vẫn còn ở cùng Dực Phàm, tôi không yên tâm trở về mà không có cô ấy"
Nhuệ Lam có vẻ ngạc nhiên, bèn hỏi
"Cậu cũng thích chị mình nữa sao? Cả nhà này tôi tự hỏi mấy người có đang chơi trò loạn luân không đây? Cậu yên tâm đi, chị của cậu nhất định sẽ an toàn, hơn nửa bây giờ cậu chỉ có một mình, đấu không lại Dực Phàm đâu"
Thiên Dịch cảm thấy cô ta nói đúng, không biết có nên tin hay là nghi hoặc, bèn hỏi
"Cô là đang muốn giúp tôi thật sao?
Vu Nhuệ Lam bất giác nghe thấy tiếng động của bọn người thủ hạ trong nhà, vội lây tay cậu bảo
"Cậu phải nhanh chóng trốn thoát khỏi đây, sau đó tìm người trợ giúp, tôi chỉ có thể chỉ dẫn cậu thế thôi"
Không khí hòa nhã, gió lây động cái nhánh cây xanh, Thiên Băng bất chợt dừng ăn, dù trên đĩa vẫn còn thức ăn sót lại chưa ăn hết, Dực Phàm ngạc nhiên, bèn hỏi
"Không ăn nữa sao?"
Cô đáp
"Không, ăn no rồi"
Nghe vậy anh cười nhẹ, chậm rãi dùng khăn giấy chòm người đến cô, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên môi cô một cách khéo léo.
Thiên Băng không biết phải tỏa ra nên vui hay hờn, dù sao trước mặt mình cũng là người cô gọi là anh bấy lâu, tự dưng lại trở thành kẻ thù muốn hận cũng không thể ghét bỏ.
Cô chợt bắt tay anh lại, xoay mặt sang một hướng, ánh mắt tỏa vẻ u buồn, bất cần hỏi
"Dực Phàm ca, anh nghĩ...em có nên tiếp tục xem đây là hành động của một người anh trai không?"
Dực Phàm không đáp, rút tay cầm mảnh khăn giấy kia rời khỏi tay cô, bình thản hỏi ngược.
"Nếu cứ mãi gọi như vậy, em muốn người ngoài nghĩ chúng ta loạn luân sao?"
Cô ngạc nhiên, mím môi chặt lại, đó là điều không thể chấp nhận được, Dực Phàm biết cô đang nghĩ thế, chưa gì đã nhanh nhảu tiếp lời
"Hôm nay anh sẽ làm thủ tục cắt tên mình khỏi Ấn Gia, Băng Băng, xin lỗi em, anh đã nói dối em rất nhiều chuyện, thực chất trước khi gặp em anh đã có một gia đình, nhưng anh đã quá nhàm chán với một người ba suốt ngày chỉ biết rượu chè và môt người mẹ ngoại tình sớm tối, cuối cùng đợi đến lúc ông ta ngủ say, anh đã phóng hỏa cả căn nhà, thiêu rụi ông ấy thành tro sau đó thay đổi tên và bỏ trốn, tới bây giờ chắc cũng 15 năm rồi nhỉ?"
Thiên Băng bỗng kinh ngạc, nét mặt Dực Phàm vừa kể lại hồi ức vừa thản nhiên như một trò chơi, không hề có tí cảm xúc nào ngoài máu lạnh, cô cau mày hỏi
"Dực Phàm ca, anh thực sự đã là một con người tàn nhẫn như thế trong khi mình chỉ là một đứa trẻ thôi sao?"
Dực Phàm quay lưng đi, ánh mắt anh thật lạnh lẽo lại thấu đầy tâm sự, anh chỉ nhìn những con chim sẻ đang bay lượn lờ trên các cành cây cao gần đó trước mặt, dần dần rút một khẩu súng ra từ tay áo, thẳng thừng giơ lên bóp cò liên tục hai ba phát, đạn lần lượt trúng phóc, không dư cũng không hụt phát nào, bắn chết mấy con chim sẻ vô tội đang đậu trên cành cây đang hót ồn ào vào buổi sáng sớm. Chúng cứ thế từ từ rơi xuống đất, Thiên Băng to mắt nhìn sang như chứng kiến một khoảnh khắc chết chóc rất nhanh gọn chưa tới 30 giây. Sau đó cô nhìn Dực Phàm, anh đã đặt khẩu súng ngắn đó lên bàn ăn trước mặt cô, khẽ đáp
"Xã hội con người ngày càng tàn nhẫn, muốn sống sót và hạnh phúc, chúng ta không được nương tay, em cũng biết mà phải không?"
Thiên Băng im bần bật đi một lúc, lại cất giọng không vui hỏi
"Nhưng những chú chim sẻ kia có tội tình gì sao? Sao anh lại giết chúng?"
Dực Phàm ngồi xuống ghế, bình thản trả lời
"Chỉ là mấy con chim nhỏ bé thôi mà, em quan tâm đến vậy sao?"
Anh vừa dứt lời, bất chợt có một tên từ đâu đó chạy tới, hớt hãi lên tiếng
"Anh Phàm, toi rồi, tam thiếu lại bỏ trốn rồi"
Nghe vậy Thiên Băng sực ngạc nhiên, bất giác nghĩ ngợi
(Tiểu Dịch bỏ trốn được rồi, may quá, không uổng công mình đã thầm cầu nguyện tối qua)
Dực Phàm chuyển mắt sang quan sát thái độ của cô, thấy cô thầm vui đến vậy, anh cười nhạt, bèn nhìn tên kia, thoạt ra lệnh bảo
"Vậy sao? Cho người đến Ấn Gia rà soát đi, phải rồi, con nhóc đó...nếu không cần thiết thì giết cũng được"
Nghe vậy Thiên Băng sực hoảng hốt hỏi
"Tiểu Tuyết, anh định làm gì cô bé? Cô bé chỉ là trẻ con, không thù không oán cũng không liên quan gì đến chúng ta, anh hãy tha cho cô bé đi"
Dực Phàm đứng dậy, hai tay cho vào túi quần, cười lạnh đáp
"Con bé đó đã học cấp hai rồi, nhỡ không may nó báo cảnh sát thì có phải rất lớn chuyện không? Dù em đã bảo anh tha cho nó nhưng anh rất tiếc, cả nó và Thiên Dịch đều đáng phải chết, em cũng yên tâm, anh sẽ chúng chết một cách nhẹ nhàng"
Thiên Băng bật hoảng, nhanh chốc đứng dậy, bất ngờ hai chân không thể đứng vững mà lao về phía trước, cũng may có cái bàn bám lại, nếu không cô sẽ ụp mặt xuống đất trước chân Dực Phàm.
"Anh...nếu anh giết Tiểu Dịch và Tiểu Tuyết, nghĩa là anh đang đối đầu với em đấy"
Cô lườm ánh mắt về phía Dực Phàm, ánh mắt đầy tia lửa sáng của sự tức giận, Dực Phàm thấy ngạc nhiên, bèn nhắm mắt, cong môi đáp
"Thấy sự nhiệt tình bảo vệ của em đối với chúng như vậy, anh cũng không nỡ nương tay, được thôi, anh sẽ cho chúng một cơ hội sống cuối cùng"
Nói xong anh lướt qua cô, không quên căn dặn tên thủ hạ đứng nãy giờ, nghiêm bảo
"Đưa nhị tiểu thư vào phòng giam lại đi, canh giữ cẩn thận"
"Vâng"
Tên thủ hạ tuân lời, bèn nhìn sang Thiên Băng bảo
"Nhị tỷ, mời"
Hắn dẫn Thiên Băng đi, trước khi bị kéo vào trong, cô vẫn không quên nghoảnh mặt lại nhìn bóng lưng Dực Phàm đang đi khuất mất, thầm cầu nguyện hi vọng anh sẽ tha cho Thiên Dịch và Tiểu Tuyết như đã nói. Nhưng lại tự hỏi liệu anh có giữ lời hay không?