Trong lớp, Cố Yên Nhiên nói nhẹ với Dương Tử Uyển.
"Này, cậu tóm lại là có chuyện gì thế?"
"Chuyện gì?" Dương Tử Uyển giả vờ không hiểu.
"Cậu ít giả vờ!" Cố Yên Nhiên hung hăng bấm đùi cô một cái, "Như thế nào vừa mừng rỡ kết hôn lại bỏ chạy đi học? Chẳng lẽ Phương Nam chưa nói muốn dẫn cậu đi hưởng tuần trăng mật sao?"
"Có." Mặc dù không biết trong hồ lô của anh ta rốt cuộc bán thuốc gì, nhưng sáng sớm hôm nay anh ta quả thật muốn mang cô ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật.
"Oa, thật tốt!" Trong mắt Cố Yên Nhiên tràn đầy mơ ước, lập tức hung hăng lườm cô, "Vậy tại sao cậu không đi, ngược lại còn chạy tới trường học?"
"Yên Nhiên, cậu không phải bị ngu, tớ chỉ là thế thân, không thể say mê như thật trong đó được." Dương Tử Uyển bất đắc dĩ nhìn bạn tốt một cái, "Nếu như tớ quên thân phận của mình, cuối cùng mới thật sự thảm."
Ánh mắt Cố Yên Nhiên nhanh như chớp đảo qua đảo lại, như suy nghĩ điều gì hỏi: "Cậu thật sự cho là bản thân chỉ là một thế thân?"
"Chẳng lẽ không đúng" Dương Tử Uyển nhìn chằm chằm cô.
Nếu như không phải là thế thân, cô chỉ là một tiểu nữ sinh thùy mị bình thường, làm sao có thể trở thành Phương phu nhân và người thừa kế Nghê gia?
Cố Yên Nhiên nhún vai một cái. Quên đi, người bạn này của cô chính là như vậy, IQ không cao, EQ cũng rất thấp.
Phương Nam đó thật khổ cực, đã dùng hết phương pháp, cô còn không cảm nhận được một chút gì sao?
Nghê Vạn Hùng là ai? Phương Nam là dạng người gì? Nếu đúng là chỉ cần tìm một thế thân, bọn họ sao lại làm long trọng như thế, sợ thiên hạ không biết sao?
Vô luận nhìn như thế nào, Phương Nam đó đúng là đang đùa thật, mặc dù không biết anh ta rốt cuộc cất giấu lá bài tẩy gì, nhưng cô vẫn có cảm giác anh ta đối với Tử Uyển là nghiêm túc, đây cũng là điều quan trọng mà cô tán thành cuộc hôn nhân này.
Tử Uyển là người chỉ để tâm một chuyện, mà cả lòng và mắt đều đặt hoàn toàn ở sở thích chụp ảnh của cô, cho nên ở phương diện tình cảm nhất định phải có người chủ động hướng dẫn cô mới được.
Cố Yên Nhiên ác độc cười trộm, khó được thấy tiết mục tình yêu đặc sắc này, cô nhất định phải xem thật kỹ cho thỏa mãn!
"Này, trên cổ cậu có gì vậy?" Cố Yên Nhiên giống như phát hiện đại lục mới nhỏ giọng kêu lên,"Có phải cậu bị muỗi đốt không? Thật là nhiều điểm đỏ à!"
"A!"Dương Tử Uyển theo bản năng đưa tay che cổ áo, mặt đỏ bừng. Cô đã cố ý mặc áo trong cao cổ, chẳng lẽ vẫn còn bị phát hiện?
Đáng chết! Đều do tên Vampire đó, không nên ở trên người cô lưu lại "Dấu vết yêu" gì gì đó, còn cắn toàn thân cô.
"Ha hả a. . . . . ." Cố Yên Nhiên ghé sát cô cười trộm, đâm đâm vào hông cô, "Còn làm vẻ mặt lãnh đạm nói cậu chỉ là một thế thân, thật ra thì các cậu đã "Như vậy, như vậy" đi? Thành thật khai báo, cậu có phải đã không còn là xử nữ?"
Dương Tử Uyển xấu hổ đỏ mặt giống như sắp chảy máu đến nơi, không cách nào hiểu được tại sao Cố Yên Nhiên có thể không hề cố kỵ nói ra những lời này.
" Quả nhiên thỏ trắng bé nhỏ vẫn bị sói xám to lớn ăn hết rồi." Cố Yên Nhiên thở dài, "Tớ vốn cho là cậu sẽ trở thành bà cô già chứ, không nghĩ tới lại nhanh hơn tớ một bước, thật là thế sự khó đoán à!"
"Yên Nhiên. . . . . ." Dương Tử Uyển trừng cô một cái, "Không đùa nữa được không?"
Cố Yên Nhiên vỗ vỗ vai của cô, "Ôi, đạo lý tình yêu nam nữ hiển nhiên này, huống chi đều đã là vợ chồng rồi, còn có gì mà phải thẹn thùng?"
Dương Tử Uyển che lỗ tai, dứt khoát không để ý đến cô nữa.
Cố Yên Nhiên cười một tiếng, tiếp tục giật nhẹ tay áo cố, "Này, nghe nói phụ nữ đều rất dễ yêu người đàn ông đầu tiên của mình à."
Dương Tử Uyển nghe vậy sửng sốt.
"Cho nên, cậu phải có lòng chuẩn bị để ý đi, đừng đến lúc phát hiện mình bỏ lỡ nhân tài quan trọng nhất lại hối hận không thôi."
Nghĩ bạn tốt hồ đồ như vậy, Cố Yên Nhiên không nhìn nổi, nhịn không được chỉ điểm cô một chút.
Chân mày Dương Tử Uyển nhăn lại, lâm vào trầm tư.
"Tiên sinh, có thư của phu nhân." Hứa tẩu đem một phong thơ đưa cho Phương Nam trong thư phòng.
Phương Nam khó có được ngày không đi làm, ở nhà làm việc.
" Đặt lên bàn là được rồi, cảm ơn thím." Hứa tẩu để thư xuống sau liền rời đi.
Phương Nam nhìn phong thư một cái, cũng không định xem thư, nhưng mà, khi anh nhìn thấy phía dưới phong thư. Nhìn thấy một chữ ký đặc biệt, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.
Là Thái Xa Luân gửi tới. Anh cầm phong thư nặng trịch lên, từ bên trong lấy ra xem là một xấp hình.
Anh cầm lên định mang vất đi, do dự liên tục, cuối cùng vẫn không vất đi.
Năm phút đồng hồ sau, anh bấm điện thoại nói, "Lâm Phong, đến nhà tớ một chuyến được không?"
※ ※ ※
Sau giờ lên lớp, vì buổi chiều Dương Tử Uyển và Cố Yên Nhiên không có tiết nên hai người cùng nhau ra về.
Khi cô đi tớ cổng, trong sân trường có một giọng nam khàn khàn từ phía sau truyền đến.
"Tử Uyển! Dương Tử Uyển!"
Nghe được tiếng kêu, Dương Tử Uyển quay đầu lại, thấy một nam sinh cao lớn đeo mắt kính chạy về phía cô.
" Học trưởng? Có chuyện gì không?"
Người đến là bí thư hiệp hôi chụp ảnh tự nhiên cùng sinh thái trong trường học - Lâm Yến Nam.
Dương Tử Uyển cũng là thành viên trong hiệp hội, lúc chưa là trợ lý cho Thái Xa Luân, phần lớn thời gian cô cũng tiêu hao ở trong hiệp hội.
"Là như vậy, cũng sắp nghỉ hè rồi, Tần lão sư tính toán đi Châu Phi chụp hình, cô muốn mang mấy trợ lý theo, nhưng mà đồng học trong hiệp hội đều có chuyện bận hết, không biết em có hứng thú muốn đi? Dĩ nhiên kinh phí sẽ do hiệp hội phụ trách." Lâm Yến Nam vừa lau mồ hôi vừa nói.
Anh tìm Dương Tử Uyển mấy ngày, bởi vì kỹ thuật chụp hình của cô đã tương đối chuyên nghiệp, hiệp hội đề nghị lão sư, Tần lão sư cũng rất vừa ý cô, cho nên vô cùng hi vọng cô có thể cùng đi.
"Châu Phi?" Dương Tử Uyển kinh ngạc mở to mắt, nhảy cẫng lên hỏi: "Có thật không? Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, hành trình cũng sắp xếp tốt rồi, nếu như em muốn đi, hôm nay sẽ phải dự tính vé máy bay cùng chỗ ở. Anh cũng sẽ cùng đi."
"Em dĩ nhiên muốn đi! Đây là ước mơ lớn nhất của em mà.!"Tim Dương Tử Uyển suýt nữa muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
"Này, cậu không cần cùng Phương Nam thương lượng một chút sao?" Cố Yên Nhiên kéo kéo tay của cô, nhắc nhở cô đã là người phụ nữ có gia đình.
" Không sao đâu, anh ta là anh ta, tớ là tớ." Dương Tử Uyển không quan tâm nói.
Dù sao cô và Phương Nam chẳng qua là hợp đồng hôn nhân, cô cũng đã thực hiện nghĩa vụ trong hợp đồng, Phương Nam không có quyền lợi trói buộc cô nữa.
"Vậy cứ như đã nói! Đúng rồi, điện thoại di động của em phải luôn mở a, nếu như tạm thời có chuyện gì còn liên lạc được."
Lâm Yến Nam lại dặn dò đôi câu mới rời đi.
Dương Tử Uyển cùng Cố Yên Nhiên tiếp tục đi về phía cổng trường.
Rốt cục có thể đến Châu Phi đi, nơi đó là Thiên đường thế giới tự nhiên, có thể thấy rừng Mưa nhiệt đới, cũng có sa mạc nhiệt đới, còn có thể thấy nhiều loại động vật cùng thực vật hoang dại, vạn tuế, vạn vạn tuế! Dương Tử Uyển hưng phấn vô cùng.
"Nhìn, xe riêng tới đón ." Cố Yên Nhiên vội vàng ngăn cô lại, đưa tay chỉ cổng trường.
Một xe BMW màu đen đứng ở phía ngoài cổng trường, đứng bên cạnh xe càng làm người khác chú ý hơn là một người con trai khôi ngô tuấn tú.
Dương Tử Uyển không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn. Thật là âm hồn không tiêu tan! Cô thật vất vả mới cao hứng được một lát, thế mà người này lại xuất hiện.
"Cùng đi ăn cơm đi?" Phương Nam vẫy tay với cô mỉm cười.
Dương Tử Uyển định xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Cố Yên Nhiên lôi kéo, trực tiếp áp tải đi đến phía Phương Nam.
"Phương tiên sinh, nữ nhân vừa khó tính lại hay giận dỗi này giao lại cho ngài, coi trọng cô ấy."
"Cám ơn." Phương Nam đương nhiên mà đón lấy, cũng đem Dương Tử Uyển nhét vào trong xe, không để ý tới giãy giụa phản kháng của cô.
Sau anh xoay người, nho nhã lễ độ nói với Cố Yên Nhiên: "Em là Cố tiểu thư?"
"Anh biết em?" Cố Yên Nhiên có chút vui mừng, không khỏi ra vẻ bộ dáng tiểu nữ nhân xấu hổ.
"Em là Cố Yên Nhiên, bạn thân duy nhất của Dương Tử Uyển." Phương Nam mỉm cười nói: "Cùng đi ăn cơm? Anh mời khách."
"Em thật sự rất muốn đi cùng." Cô mở to mắt long lanh đảo quanh, cuối cùng vẫn là vậy tay, "Đáng tiếc làm kỳ đà cản mũi sẽ bị sét đánh , em lại rất sợ chết, cho nên không thể làm gì khác hơn là tự mình đi về."
Phương Nam gật đầu một cái, ngồi vào xe, thuận tiện thay Dương Tử Uyển vẫn còn đang tức giận nịt chặc giây an toàn, mới vẫy tay tạm biệt Cố Yên Nhiên.
Nhìn xe nghênh ngang rời đi, Cố Yên Nhiên đá đá mặt đất, lắc đầu một cái."Thiệt là, Tử Uyển tại sao phải tức giận? Nam nhân tốt như vậy tự mình đến đón, nếu là mình cao hứng còn không kịp đây. Ôi, có người yêu thật tốt, hại ta cũng muốn có một tình yêu Điềm Điềm mật mật. . . . . . Thượng Đế Vạn năng a, xin ban cho con một gã Mãnh Nam đi!"
"Anh hôm nay rất rảnh rỗi sao?" Dương Tử Uyển liếc Phương Nam một cái, lạnh lùng châm chọc nói.
"Vì em, anh có thể bất cứ lúc nào cũng rảnh rỗi." Anh rất tự nhiên trả lời như vậy.
Dương Tử Uyển hừ một tiếng. Nói hay hơn hát, ai tin?
"Đi ăn món Pháp được không?" Phương Nam đề nghị.
"Không muốn."
"Món Zehder?"
"Không muốn."
"Vậy món Nhật? Món Hàn?" Anh rất kiên nhẫn hỏi.
"Cũng không muốn."
"Vậy em quyết định đi tới nơi nào ăn." Phương Nam cuối cùng cũng không có cách ứng phó với một phụ nữ đang giận dỗi, anh vẫn không có kinh nghiệm gì.
Trước giờ, lúc gặp gỡ, kết giao, đều là phụ nữ lấy lòng anh, nhưng mà, ngoại lệ như Dương Tử Uyển ngược lại khiến anh cảm thấy thích, chẳng lẽ đàn ông trời sinh đều là ngu ngốc?
Dương Tử Uyển cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, dù sao vừa nhìn thấy anh ta, cả người cô liền cảm thấy có cái gì không đúng.
Anh ta và cô rõ ràng không có bất kỳ tình cảm nào, tại sao anh ta còn phải dây dưa với cô như vậy? Đã liên tục thanh minh với anh ta, cô sẽ không làm trở ngại kế hoạch vơ vét tiền của anh ta, hai người đều tự có cuộc sống riêng của mình, anh ta còn có cái gì không yên lòng? Không nên làm xáo trộn cuộc sống yên tĩnh của cô.
Cuối cùng, Dương Tử Uyển suy nghĩ, giảo hoạt nói: "Vậy. . . . . . Đi ăn quán ven đường là được rồi."
Người như Phương Nam sống an nhàn sung sướng, trên người mặc trang phục trên trăm vạn, khẳng định ngay cả quán ven đường là cái gì cũng không biết, tưởng tượng anh ta ở nơi đó vừa lúng túng vừa xấu hổ, Dương Tử Uyển cười trộm không dứt ở trong lòng.
Lấy tiền đập tôi? Tốt, tôi sẽ dạy anh kiến thức về cuộc sống của dân chúng bình thường!
Phương Nam nghi ngờ nhìn một chút tiểu