Nhậm Tử Phàm thường có thói quen mỗi buổi sáng sẽ đến sau khuôn viên, nơi những bông hoa cải vàng ươm sáng rực cả một vùng trời để ngồi uống trà.
Hôm nay lại chẳng thấy hắn đâu, vốn dĩ cô còn chu đáo chuẩn bị trà cho hắn.
Vậy mà cuối cùng đành phải lặng lẽ mang ngược trở về.
Không ngờ lại nhìn thấy hắn cùng một người phụ nữ khác đang từ trên đồi tiến về phía biệt thự.
-"Cô Hồ, tham quan cũng đã tham quan rồi.
Hợp đồng có thể nói đến chưa vậy?"
Hồ Khả là khách hàng mà hôm qua ông Mục vừa giới thiệu cho hắn.
Hôm nay có hẹn cùng hắn đến biệt thự Nhậm gia để khảo sát một chút, sau khi xem xong có thể đưa ra quyết định.
-"Đương nhiên rồi."
Hồ Khả nhìn hắn mỉm cười đáp.
-"Vậy thì mời cô vào trong, chúng ta xem qua hợp đồng, trao đổi một chút."
Theo chân hắn đến biệt thự lớn của Nhậm gia.
Hồ Khả quan sát một chút, ánh mắt hiện lên vài phần lưu luyến.
-"Cô Hồ, mời dùng trà."
Nhậm Tử Phàm đẩy tách trà nóng đến cho cô ta, luôn tiện xem qua hợp đồng.
Hồ Khả nâng tách trà lên uống một ngụm, cô khẽ nhìn hắn.
Bộ dạng của hắn vẫn chẳng thay đổi, mỗi khi chuyên tâm vào chuyện gì đó đều rất tập trung.
-"Xin lỗi, Tử Phàm!"
Giọng cô ta cũng bắt đầu nhỏ dần.
Hành động của hắn cũng bắt đầu dừng hẳn.
Mặc dù không nhìn đến, nhưng trong lòng đã bị lời này làm cho nhiễu loạn.
-"Trước đây..."
-"Cô Hồ, vẫn nên chuyện nào ra chuyện đó.
Hợp đồng tôi cần phải xem xét lại, ngày mai sẽ trả lời."
Nhậm Tử Phàm đóng vội hợp đồng trên tay, uống cạn hết ly rượu, mắt không nhìn đến Hồ Khả dù chỉ một lần.
-"Được, anh cứ từ từ xem.
Tôi còn có việc, không làm phiền anh nữa!"
Hồ Khả mỉm cười gượng gạo nhìn hắn.
-"Tử Phàm, anh có thể đưa tôi ra xe được không?"
Dù sao đi nữa bọn họ cũng sẽ sớm trở thành đối tác, đưa ra xe cũng đã là gì.
Nhậm Tử Phàm gật đầu đồng ý.
Chuyện giữa bọn họ đã là quá khứ.
Bây giờ hai người họ lại trở thành đối tác với nhau.
Duyên phận đúng là cái gì đó luôn đem đến cho người ta bất ngờ.
Hồ Khả không vội vào trong xe, cô ta do dự một lúc cuối cùng quyết định trở ngược lại ôm lấy hắn.
-"Chúng ta xa nhau lâu quá rồi phải không?"
Âm giọng nghẹn ngào vang lên bên tai.
Nhậm Tử Phàm cũng không phản ứng, cứ đứng yên đó mặc cho cô ta ôm lấy.
Trước đây hai người họ từng có khoảng thời gian bên nhau.
Đối với hắn, cô ta chẳng phải tình đầu, nhưng ngược lại Nhậm Tử Phàm đối với cô ta lại là mối tình khắc cốt ghi tâm.
Vào những năm hắn còn ở Mỹ, đã gặp được Hồ Khả.
Cô ta là du học sinh, lúc đó đã bị dáng dấp của Nhậm Tử Phàm làm cho thu hút.
Cả hai quyết định ở bên nhau.
-"Tử Phàm! hôm nay gặp lại anh em thật sự rất vui."
Cảm xúc cố nén cách mấy cũng chẳng thể giữ nỗi nữa.
Cho nên, Hồ Khả quyết định giải bày.
Không ngờ Nhậm Tử Phàm bắt lấy tay cô ta, chậm rãi gỡ ra khỏi người mình.
-"Cô Hồ, mau vào trong xe đi.
Tôi còn phải vào trong, phu nhân của tôi còn đang chờ."
Nghe đến hai từ phu nhân dịu dàng thốt ra từ miệng hắn.
Cô ta lại có chút không cam tâm.
Nếu như năm đó bản thân không bị quyền lực của ông Nhậm khống chế.
Có lẻ bây giờ cô ta và hắn đã có một kết cục tốt đẹp, nói không chừng người ở vị trí thiếu phu nhân kia, biết đâu lại là Hồ Khả.
-"Anh thật sự quên hết chuyện trước đây của chúng ta rồi sao?"
Hồ Khả giương đôi mắt đầy mong đợi nhìn hắn.
-"Quên hết rồi."
Hắn lạnh giọng đáp.
-"Tử Phàm, năm đó bởi vì ông Nhậm đã đến trường gặp em, còn muốn em phải chia tay với anh.
Nếu em không làm như thế, gia đình em sẽ bị ảnh hưởng.
Tử Phàm, em cũng vì bất đắc dĩ mà thôi!"
Đến nước này hắn cũng không thể vờ như không quan tâm đ ến được nữa.
Chuyện của năm đó cũng nên nói rõ.
Nhậm Tử Phàm có chút lớn tiếng đáp.
-"Nếu năm đó em thật sự yêu anh, thì em sẽ không chọn im lặng ra đi như thế.
Anh tìm em khắp cả nước Mỹ, bây giờ thì sao? Em quay về đây lại nhắc đến những chuyện trước kia để làm gì?"
Hồ Khả kích động nắm lấy tay hắn.
-"Không phải, chỉ cần anh cho em cơ hội.
Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, trở lại những tháng năm ở Mỹ.
Được không anh."
Nhậm Tử Phàm lạnh lùng thoát khỏi bàn tay cô.
Tình cảm đã qua, hắn chắc chắn sẽ không nhắc đến.
Huống hồ, trong lòng hắn đã có hình bóng của một người khác.
-"Bây giờ chúng ta chỉ có thể là đối tác, thuận mua vừa bán."
Nói đến đây, hắn lại giơ luôn bàn tay phải của mình đến trước mặt cô ta.
-"Nhìn đi.
Anh đã kết hôn, hơn nữa còn sống rất hạnh phúc.
Chuyện của trước đây, thôi thì quên đi."
Dứt lời, Nhậm Tử Phàm lập tức xoay người trở vào trong.
Hồ Khả đau đớn nhìn theo bóng lưng từng thuộc về mình mà nghẹn ngào bật khóc.
Tô Tuệ Lâm từ phía trên tầng nhìn xuống chứng kiến tất cả.
Hóa ra người phụ nữ âu phục sang trọng kia chính là bạn gái trước đây của hắn.
Dù không nghe được bọn họ đã nói những gì, chỉ nhìn từ phía người phụ nữ đang khóc nghẹn ngào phía dưới, hành động mà cô ta dành cho hắn ...!Vậy cũng đã đủ để biết được, mối tình này đối với cô ta rất sâu đậm.
Kể từ sau buổi tối hôm đó, cả hai người bọn họ cũng đã bắt đầu chẳng thể vắng bóng của đối phương.
Nhậm Tử Phàm cũng đã trở về phòng tân hôn trước kia ngủ cùng cô.
Sau khi cùng hắn trải qua cảnh xuân mặn nồng.
Tô Tuệ Lâm mệt mỏi nằm trọn vào lòng hắn, chuyện lúc sáng cứ mãi đọng lại trong đầu, cô buột miệng hỏi.
-"Tử Phàm, những người ở bên cạnh anh trước đây...!Họ có dáng vẻ như thế nào vậy? Là người Mỹ sao?"
Tô Tuệ Lâm xoay lưng về phía hắn, nhỏ giọng hỏi.
-"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Hắn ôm lấy cô từ phía sau, tò mog hỏi.
-"Không có, chỉ là em muốn biết một vài chuyện về anh