Trong lúc lên đồi tìm Nhậm Tử Phàm, Hồ Khả lại vô tình chạm mặt Hứa Dĩ An.
Cả hai vốn dĩ sẽ lướt qua nhau như chưa từng quen biết, nhưng một câu nói của Hồ Khả khiến anh ta khựng lại.
-"Tôi còn tưởng anh vô dụng, tuy kết quả có khác so với những gì mà chúng ta dự tính.
Nhưng chung quy tôi lại rất hài lòng."
-"Chuyện của tôi cũng đã hoàn thành, mong cô Hồ làm tốt việc còn lại của mình."
Hứa Dĩ An lạnh giọng trả lời.
-"Yên tâm đi.
Tôi sẽ biến mọi thứ trở về đúng quỹ đạo ban đầu."
Nói rồi, cô ta cũng nhanh chóng bước chân rời khỏi.
Hôm đó Hứa Dĩ An bắt tay cùng Hồ Khả dựng lên kế hoạch chuốt say Tô Tuệ Lâm.
Vốn dĩ chuyện sẽ xảy ra đúng như dự tính, nhưng vào lúc quan trọng Hứa Dĩ An lại không muốn ra tay làm điều đó với cô.
Cũng không ngờ, Nhậm Tử Phàm lại chứng kiến cảnh tượng bọn họ quần áo không chỉnh tề, cùng nhau ở trong phòng.
Vậy cũng xem như kế hoạch mà hai người bọn họ dốc công dàn dựng cũng có thu hoạch, mặc dù sai với dự tính ban đầu.
Vừa hay lúc này cô ta lại nhìn thấy Nhậm Tử Phàm đang đi hướng ngược lại.
Hồ Khả lập tức đi đến, tò mò hỏi:
-"Tử Phàm, anh đi đâu vậy?"
Nhậm Tử Phàm bâng quơ trả lời.
-"Anh đi Uông Châu, hôm nay lô đất đó sẽ được xây dựng."
Hồ Khả vẻ mặt không hài lòng níu tay hắn.
-"Vậy còn em thì phải làm sao? Hay em đi cùng anh ra đó nha!"
Nhậm Tử Phàm gỡ bỏ tay cô ta ra, nghiêm giọng đáp.
-"Không được.
Em ra đó nhỡ đâu gặp anh Chí Tinh lại không hay."
Đương nhiên sẽ gặp, bởi vì Nhậm Chí Tinh là người đề xuất mua lại khu đất đó xây dựng khách sạn.
Lần này trở về đây, cũng chỉ là mục đích đó.
-"Sao? Anh...!Anh trai của anh trở về đây rồi à?"
Hắn gật đầu thay cho câu trả lời.
Dù là vậy, nhưng Hồ Khả vẫn thản nhiên đáp lại lời hắn bằng một giọng điệu đầy tự tin.
-"Vậy thì đã sao chứ! Đừng quên, bây giờ chúng ta là đối tác, em lại giúp anh rất nhiều chuyện.
Anh Chí Tinh của anh, cũng không đến nỗi không biết phân biệt chuyện nào có ích đấy chứ!"
Nếu như đưa Hồ Khả theo cùng đến đó.
Chắc chắn Nhậm Chí Tinh sẽ nổi giận.
Huống hồ, cách đây vài hôm trước anh ta đã lên tiếng ngăn cấm.
Nói đi cũng phải nói lại, Hồ Khả cũng là người có công giúp đỡ trong chuyện này, không để cô ta đến đó, cũng không hợp lẻ.
-"Được rồi, cùng đi đi."
Hồ Khả lúc này mới hài lòng, mỉm cười khoác lấy tay hắn.
Cả hai đi được một đoạn đường chưa xa, Hồ Khả lại cố tình nhắc đến chuyện ồn ào vừa qua.
-"Tử Phàm, anh hà cớ gì phải ép một người không yêu mình ở cạnh chứ?"
Nghe được câu hỏi này, Nhậm Tử Phàm cũng không phản ứng.
Hắn vẫn ung dung sải bước trên con đường đất dài thẳng tấp, tùy tiện hỏi.
-"Em và Hứa Dĩ An, thân thiết từ khi nào thế?"
Hồ Khả có chút bất an trong lòng, chẳng lẻ hắn đã biết được chuyện cô ta và Hứa Dĩ An bắt tay dựng chuyện chia rẽ.
Nhưng cho dù là như thế, cô ta cũng không ngu dại mà thừa nhận.
-"Thân...!Thân thiết gì chứ! Chẳng phải anh luôn xem anh ta là một kẻ làm công thấp kém sao? Hơn nữa, em là ai chứ! Là thiên kim Hồ gia đó! Làm sao em có thể giao lưu với loại người như anh ta."
Biện hộ rất hay, rất thuyết phục.
Nhậm Tử Phàm khóe môi mỏng gợi lên ý cười.
-"Anh như vậy là sao? Không tin em à?"
Hồ Khả gấp rút hỏi.
....
Nhậm Tử Phàm im lặng, không đáp.
Hồ Khả nhịn không được nôn nóng hỏi.
-"Khi nào thì anh mới chịu ly hôn vậy hả?
Cho dù hắn và cô đang trong tình huống rất căng thẳng, nhưng chắc chắn Nhậm Tử Phàm cũng sẽ không buông tay.
Bởi vì hắn đã thật sự yêu Tô Tuệ Lâm.
Yêu đến mất hết lý trí.
-"Ly hôn? Ai nói với em anh sẽ ly hôn?"
Hắn nhíu mày, nghiêng đầu hỏi.
-"Với những việc mà anh đã làm, những tổn thương mà anh đã gây ra cho Tô Tuệ Lâm.
Anh còn ngây thơ nghĩ rằng cô ta sẽ tha thứ, sẽ chấp nhận bắt đầu một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc với anh sao?"
Bước chân của hắn đã bắt đầu chậm dần rồi dừng hẳn.
Gương mặt anh tuấn, cùng với đôi mắt sắc lạnh nhìn vào Hồ Khả đang đứng đối diện.
Dường như, cô ta đã chạm vào tâm tư của hắn, Nhậm Tử Phàm trầm giọng trả lời.
-"Chuyện đó không liên quan đến em."
-"Nhậm Tử Phàm! Anh đừng quên em cũng có công giúp anh đấy.
Những điều em làm tất cả bởi vì anh.
Anh lại vì một người phụ nữ không biết giữ phụ đạo, chấp mê bất ngộ! Sao anh không chịu tỉnh táo vậy hả? Cô ta thì có gì hay ho chứ, là một người phụ nữ không biết xấu hổ cùng một người đàn ông khác qua lại.
Đến khi mang thai còn vênh váo tự nhận là con của anh mà thôi!"
-"Đủ rồi!"
Nhậm Tử Phàm tức giận quát.
Người phụ nữ của hắn, hắn không cho bất kỳ ai được phép bôi nhọ, dùng những từ ngữ không hay nói về cô ấy.
Những ngày qua, chuyện giữa hắn và Tô Tuệ Lâm đã đủ khiến hắn đau đầu lắm rồi.
Vậy mà hôm nay Hồ Khả lại ngang nhiên nhắc đến, còn dùng những lời lẻ khó nghe nói đến chuyện này.
Nhậm Tử Phàm đã thật sự bị chọc giận.
-"Em đừng mang chuyện đó ra để áp đặt anh!"
Hồ Khả bị vẻ mặt nghiêm nghị kèm theo âm giọng lớn tiếng này làm cho tái nhợt mặt mũi.
-"Anh chưa từng bắt em phải giúp anh mua lại khu đất đó.
Còn nữa, anh sẽ không đến với em.
Cho dù anh và Tô Tuệ Lâm có ly hôn đi chăng nữa anh cũng sẽ không cưới em.
Em nghe rõ chưa!"
Đúng là từ đâu đến cuối đều là cô ta tự nguyện giúp hắn mua lại khu đất đó.
Với khả năng của Nhậm Tử Phàm, chắc chắn cúng sẽ mua được.
Chỉ là, thời gian có thể sẽ không nhanh bằng Hồ Khả ra tay.
Nhưng tất cả