Sau hơn một tuần đã trôi qua, Nhậm Tử Phàm cũng đã tỉnh lại.
Đúng như mọi người dự đoán, hắn vô cùng kích động khi biết được rằng mắt của mình không nhìn thấy được gì nữa.
-"Mắt của tôi làm sao thế này? Hả? Sao vậy?"
Hắn sờ vải băng vải che kín hai mắt, một cảm giác lo lắng, hoang mang ập đến.
-"Tiểu Phàm, đừng lo lắng! Bác sĩ chỉ nói mắt cháu tạm thời sẽ không nhìn thấy thôi.
Đợi một vài hôm nữa, sức khỏe của cháu ổn định, rồi chúng ta sẽ về Mỹ, điều trị qua một thời gian sẽ khỏi thôi ấy mà!"
Ông Nhậm ngồi bên cạnh lên tiếng giải thích, an ủi hắn để hắn có thể yên tâm phối hợp điều trị.
Nghe được giọng ông Nhậm, trong lòng hắn cũng đã an tâm hơn nhường nào, từ bé đến lớn đều như thế.
-"Là thật sao ạ? Có thể nhìn thấy lại thật sao?"
Hắn gấp rút hỏi.
-"Đương nhiên rồi, cháu yên tâm điều trị đi nhé!"
Lúc này hắn như được gỡ nhẹ đi nỗi lo của mình.
Đôi mắt thật sự rất quan trọng với hắn, nếu như vĩnh viễn không thể nhìn thấy được gì nữa, hắn thà rằng bản thân chết đi còn hơn.
Những người kém may mắn, bị khiếm thị từ bé, người ta có thể vẫn sẽ mỉm cười chấp nhận với số phận, thậm chí còn có người tài giỏi làm nên số phận cho chính bản thân mình.
Hắn không phải họ, hắn không can đảm chịu đựng cuộc sống tâm tối, hằng ngày nhìn cuộc sống bằng một màu đen tâm tối.
Huống hồ, một người vốn dĩ đang bình thường lành lặn như hắn lại đột ngột phải chấp nhận chuyện này, đương nhiên hắn không làm được.
Nghe được giọng của Tiêu Doãn.
Nhậm Tử Phàm tò mò hỏi.
-"Là A Doãn sao? Sao cậu lại ở đây? Chẳng phải cậu đang ở Đồng An sao?"
Đối diện với hoàng loạt câu hỏi này của hắn.
Nhậm Quốc Lương và cả Tiêu Doãn trong phòng bệnh đều không khỏi ngỡ ngàng.
-"Tiểu Phàm, Cậu ấy đã về đây gần một năm rồi.
Vườn Trà ở Đồng An cũng đã ngừng hoạt động.
Cháu không nhớ gì sao?"
Nhậm Tử Phàm ngờ nghệch, trong đầu hắn cũng không biết lý do vì sao mình lại bị tai nạn nghiêm trọng đến mức này, và cả việc hắn trở về Trung Quốc.
Hắn còn cho rằng bản thân mình đang ở Mỹ kia đấy!
-"Hơn nữa, cháu đã ở Trung Quốc đã gần hai năm nay."
Ông Nhậm lại nói nói thêm.
Hắn khá ngỡ ngàng với con số gần hai năm mà ông Nhậm vừa nói, không một chút ấn tượng.
-"Nhị thiếu gia, cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
Tiêu Doãn đứng cạnh đó khó hiểu lên tiếng hỏi.
Một lúc sau, Nhậm Chí Tinh cùng bác sĩ đi đến.
Sau một hồi thăm khám, bác sĩ cũng đã tìm ra nguyên nhân.
-"Nhậm lão gia, sau tai nạn đầu cậu ấy bị ảnh hưởng.
Ngoại trừ những việc trước kia ra, thì những chuyện gần đây cậu ấy đã quên hết rồi.
Chính xác là mất trí nhớ có chọn lọc."
Ông Nhậm được một phen kinh ngạc.
-"Ý bác sĩ là sao?"
Ông vẫn chưa hiểu rõ, tò mò hỏi.
-"À, đơn giản thôi.
Ông có thể hiểu là cậu ấy chỉ muốn nhớ đến những đoạn kí ức trước đó.
Mà sẵn sàng chọn cách quên đi những chuyện đau buồn mà cậu ấy không muốn nhớ đến nữa."
Ông Nhậm trầm mặc một lúc, rồi lại hỏi.
-"Vậy có điều trị được không? thời gian sẽ là bao lâu?"
Vị bác sĩ cũng nhanh chóng trả lời.
-"Rất khó nói trước, nhưng chúng tôi cũng sẽ cố gắng.
Nhậm lão gia cứ yên tâm."
Vị bác sĩ vừa rời đi, ông Nhậm lại lặng lẽ nhìn vào bên trong phòng bệnh bằng đôi mắt thương cảm.
Rốt cuộc Nhậm gia đã làm ra chuyện gì bất kính, tai họa lại đổ hết lên đầu đứa cháu trai đáng thương, tội nghiệp này của ông.
Nhìn Nhậm Tử Phàm không một chút âu lo, tinh thần vui vẻ trò chuyện cùng Nhậm Chí Tinh và Tiêu Doãn ở bên trong, ông lại thấy tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Có lẽ chuyện xui xẻo này đối với hắn biết đâu lại là chuyện tốt.
Có thể quên đi những chuyện trước đây, giờ đây sống một cuộc sống mới.
Nhậm Quốc Lương mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
Vài ngày đó, Hồ Khả cũng hay đến thăm hắn, cùng hắn hăng say kể mãi những câu chuyện ở nước Mỹ.
-"Tử Phàm, sau khi anh về lại Mỹ hằng ngày đều phải gọi cho em.
Tuy em ở Trung Quốc, nhưng vẫn nhớ những ngày tháng ở Mỹ, nhớ những nơi chúng ta từng đến.
Anh không được quên đâu đấy!"
Nhậm Tử Phàm như một đứa trẻ nhỏ, ngoan ngoãn gật đầu.
-"Được, em ở lại cũng phải chú ý sức khỏe một chút.
Sau khi chữa trị mắt xong, anh sẽ trở lại Trung Quốc, đến Tây Hồ gặp em."
Chẳng hiểu sao, người đang nói chuyện với hắn là Hồ Khả.
Nhưng trong lòng lại có chút cảm giác xa lạ, dường như cô gái trước mắt này không phải người mà hắn thật sự nhớ đến.
Rõ ràng trước đây ở Mỹ, cả hai người họ đã từng có khoảng thời gian yêu nhau kia mà, tại sao bây giờ trong lòng hắn lại có cảm giác xa lạ, cứ như bản thân đang mong chờ một điều gì đó, mà chính hắn cũng không rõ, cảm giác rất mơ hồ.
Hồ Khả cuối cùng cũng có thể toại nguyện được mong muốn của mình.
Có thể cùng Nhậm Tử Phàm vui vẻ, thoải mái trò chuyện, hắn cũng không giống bộ dạng lạnh lùng, kiệm lời, xa cách như ở vườn trà.
-"Em ra ngoài lấy cho anh chút nước, chờ em quay lại nhé!"
Nước trong phòng cũng còn rất nhiều, Hồ Khả viện lý do như thế, cũng vì còn có nguyên nhân khác.
-"Ừ."
Hắn gật đầu đồng ý.
Ngồi một mình trong phòng bệnh, hắn thả lỏng tâm trạng suy nghĩ một lúc.
Dường như hắn nghe được có tiếng bước chân đang tiến gần hơn đến chỗ mình, trong đầu còn đang tưởng rằng là Hồ Khả, nhưng mùi hương hoa hồng này không phải của cô ta, một mùi hương dịu nhẹ, lại mang một chút cảm giác quen thuộc.
-"Cô là ai?"
Người đến vẫn im lặng không đáp.
Nhậm Tử Phàm vô cùng tò mò, hắn không đoán ra được người đến là ai, kiên nhẫn hỏi lần nữa.
-"Chúng ta có quen biết sao? Nếu là người quen, đã đến rồi thì ngồi đi."
Tô Tuệ Lâm im lặng nhìn hắn, cô không ngờ chỉ sau vài phút chia tay ngắn ngủi, Nhậm Tử Phàm đã trở thành bộ dạng này.
Một chút ký ức về cô cũng không còn tồn tại nữa.
-"Tử Phàm, là em!"
Cô nghẹn ngào lên tiếng.
Nhậm Tử Phàm nhíu chặt mày kiếm, bàn tay khẽ nắm chặt, trong lòng lại dấy lên một cảm giác đau buốt cực kỳ khó tả.
Hai ngày nay hắn hay mơ thấy một giấc mơ, bản thân xuất hiện ở một ga tàu, cứ đứng mãi đứng mãi như đang chờ đợi ai đó, nhưng người hắn chờ lại không xuất hiện.
Giấc mơ gần đây nhất chính là khung cảnh ở trên đồi trà, còn có một cô gái mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tóc dài thắt xương cá, còn đội trên đầu một chiếc mũ cói, tay ôm một bó hoa tulip...!Nhưng mặt mũi như thế nào, hắn đều không thấy rõ.
-"Xin lỗi, tôi ..."
Lời còn chưa nói xong, Tô Tuệ Lâm đã lập tức ôm choàng lấy hắn.
Cảm giác