Đám người đưa dâu vừa đi, cánh cửa gian phòng thờ cũng đóng lại, bên trong yên ắng không lấy một tiếng động.
Mặt trời vẫn còn lấp lửng sau dãy núi, mợ Thi nhìn tất cả mọi thứ rơi vào trong tầm mắt mà ba chân bốn cẳng chạy một mạch sang gian nhà của cậu Phúc gấp gáp:
"Cậu ơi! Tiểu thư Tĩnh Nhi-mợ hai của cậu Cả...tiểu thư ấy chết mất thôi!"
Cậu Phúc từ đầu nhìn thấy cái dáng vẻ gấp gáp hoảng loạn kia của mợ Thi đã biết rằng mọi chuyện không ổn.
Nhưng câu nói vừa vang lên đã ngay lập tức tái mét mặt lại mà nhìn ngó bốn phía xung quanh không thấy bóng người mới kéo mợ Thi vào phòng đặt ngồi bên bàn, đưa vào tay mợ cốc nước trấn tĩnh:
"Có chuyện gì mợ từ từ nói.
Không cần gấp gáp!"
Mợ Thi nắm lấy cốc nước ở trong tay, gương mặt vẫn nhiều phần hoảng sợ mà bần thần nhìn vào nền đất lạnh lẽo dưới chân.
Cái gương mặt trắng toát miệng cười ghê rợn cùng thân hình mang đầy những oán khí lại nhanh chóng hiện lên ngay trước mắt, mợ buông cốc nước nắm lấy tay cậu Phúc:
"Cái con quỷ ấy, cái con quỷ mà cậu Cả nuôi đấy, nó đứng ngay sau lưng của tiểu thư Tĩnh Nhi.
Tôi đã thấy nó, nó cười với tôi, nó nghe ra hàm răng trắng toát vẫn còn vương lại những vệt máu đen tanh ngòm mà cười một cách man rợ.
Nó nói rằng nó sẽ giết chết tiểu thư ấy, nó nói với tôi như vậy.
Nó không phải nói đùa đâu.
Tôi phải làm sao bây giờ? Cánh cửa trong phòng thờ đã đóng lại rồi, tôi có thể làm được gì đây?"
Mợ Thi hoảng loạn, cậu Phúc bất an, cả hai người đều im lặng nhìn nhau, nhìn vào bầu không khí đầy khó khăn này mà không nói ra được một câu nào.
Cậu tin rằng mợ Thi đã nhìn thấy tất cả mọi thứ ngay trước mặt, nhưng chỉ mình cậu tin thì có thể thay đổi điều gì?
Ai có thể chứng minh được rằng những lời mợ Thi đã nói là hoàn toàn đúng đắn? Những điều mà mợ Thi và cậu Phúc lo lắng có thể sẽ xảy ra, hay thâm chí trước đó cũng đã từng xảy ra.
Nhưng nếu như đến trước mặt ông bà để nói mọi chuyện, không biết chừng sẽ khiến cho mợ Thi càng thêm nhiều phần khó xử.
"Chi bằng mợ cứ ngồi tạm ở đây, đừng đi đâu hết để tôi đi qua gian phòng thờ tìm hiểu tình hình.
Đến khi mặt trời xuống núi thì tôi với mợ lại nghĩ cách tiếp."
Mợ Thi lưỡng lự nhìn vào ánh mắt cậu Phúc nhiều phần do dư:
"Cậu đi có được không? Hay tôi đi với cậu?"
"Mợ đi chỉ làm vướng chân tôi thêm thôi.
Mợ cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát để cho tâm tình yên tĩnh.
Vả lại tôi ở đó một mình nếu như có ai hỏi chuyện thì sẽ dễ bề xử trí hơn."
Cậu Phúc bước ra khỏi gian phòng, bóng lưng khuất hẳn nơi xa chỉ để lại mợ Thi ngồi trầm tư một góc:
"Oán linh đó tại sao lại nhìn về bên này? Tại sao lại nhìn buồn tới mức vậy?"
Ở bên gian phòng thờ nhà họ Chu thằng Khuyết hớt hải không biết từ đâu mà chạy theo sau cậu Phúc:
"Cậu ơi cậu gọi con có chuyện gì?"
"Tao rảnh đâu mà gọi mày bám vướng chân.
Mày đi đâu cả ngày tao còn không nhìn thấy mặt mũi, tự nhiên bây giờ lại chạy ngay đằng sau tao hỏi có chuyện gì.
Mày bị khùng hả thằng kia?"
"Không phải cậu gọi con sao?"
Thằng Khuyết nhìn cậu hết gãi đầu đến gãy tai rồi lại lẩm bẩm trong bụng: rõ ràng vừa nãy lúc nó vẫn còn lúi húi bên giếng nước cạnh gian nhà đã thấy tiếng gọi vang vọng của cậu.
Trong nhà này ngoại trừ cậu Phúc ra thì cũng còn ai gọi nó đâu cơ chứ?
Bóng cậu đi qua, nó chạy theo tưởng là có chuyện gì, hóa ra lại tự kiếm chuyện bị mắng một trận.
Chẳng lẽ là nó nghe nhầm thật?
Vừa mắng thằng Khuyết vừa đi một đoạn đã nhanh chóng đến ngay trước gian phòng thờ đã đóng kín mít, cửa bên ngoài khóa chặt, bên trong thấp thoáng mùi nhang hương thoảng mũi.
Không gian yên tĩnh đến lạnh lẽo nơi đây làm cậu phải rùng mình.
Thằng Khuyết với bát nước ngay bên cạnh gian phòng thờ mà đặt vào tay cậu Phúc:
"Không phải cậu định đưa nước cho mợ mới sao? Đây con múc luôn cho cậu rồi!"
Thằng Khuyết chưa gì đã hớn hở mà tự làm mọi chuyện nhưng bàn tay cậu Phúc chưa kịp đặt vào bát nước đã nhanh chóng bị rơi ngay xuống dưới nền đất.
Thằng Khuyết ôm lấy cánh tay đang run rẩy của mình mà nhìn vào bên trong gian phòng thờ:
"Cậu ơi! tay con đau quá cậu ơi! Cậu ơi đầu con đau quá, cậu cứu con với, con bị sao thế này? Con bị đau quá cậu ơi! cậu xem cho con với!"
Thằng Khuyết ngã khuỵ xuống dưới mặt đất lạnh lẽo mà đau đớn như thể cả thân người của nó đang bị vô vàn những chất chồng đau đớn dữ dội xâm chiếm lấy toàn bộ thân thể.
Nó không có cách nào mà đứng dậy được, chỉ có một cách bất lực mà nằm im dưới mặt đất lạnh lẽo cả thân phủi đầy bụi cát, ánh mắt cầu xin đầy tuyệt vọng nhìn sang cậu Phúc