Tiếng chiêng tiếng trống lại khua vang trời thêm lần nữa.
Bên gian y quán yên lặng, cậu Phúc vẫn tiếp tục hành nghề như mọi khi vẫn làm, như thể mọi chuyện đêm ngày hôm qua đều một mực chưa hề kéo đến.
Đang bắt mạch, bỗng cậu ngẩn người một lát nhìn lại thằng Khuyết:
"Mợ Thi giờ sao rồi?"
Thằng Khuyết cũng như cậu, cũng chẳng hiểu tự nhiên thức giấc lại thấy hàng rào chắn ngang giữa lối, chặn lại đường vào trong gian nhà lớn.
Tính đến nay, cũng phải khoảng chừng gần tuần lễ nhưng nó vẫn chưa gặp ai bên gian đấy chứ đừng nói đến nghe ngóng được tin mợ Thi.
"Bẩm cậu! Con không biết ạ!"
Bà cụ ngồi ngay trước mặt thấy cậu có chút sầu não mới lên tiếng cười:
"Hôm nay nhà lại có hỷ.
Không được bày dáng vẻ như thế, phải cười lên."
"Nhà ai có hỷ vậy cụ?"
Bà ấy vẫy một tay ra trước mặt cậu, nhìn thẳng vào đồng tử đen láy không vướn chút giả dối mà khẩn khoản chân thật:
"Cậu đang đùa à? Nhà phú hộ Chu chứ ai? Thấy bảo ông Phan bên xóm kia làm mối cho đứa con gái nhà họ Đoàn.
Nhưng...không hay lắm."
Lời nói lấp lửng lại thêm phần khó hiểu.
Mối hôn sự này trước sau mọi người đều hiểu cậu Cả sát vợ như thế nào nhưng trong lời bà cụ ngồi trước mặt dường như lại không hiện lên cùng ý với cậu Phúc.
Cậu cúi gần sát người trước mặt mới thì thầm:
"Cụ kể cho con nghe với.
Cái gì không hay lắm vậy cụ? Con ở bên này bận bịu không biết ngoài kia có gì thay đổi?"
Bà cụ nhìn vào cậu rồi lại nhìn lên trời cao không gợn lại tầng mây níu ánh nhìn:
“Tôi nghe người bên thôn đó nói.
Cô Liễu này từng ở trong đoàn hát Thương Giang.
Cái đoàn hát ấy, âm vía nặng lắm, ngày xưa có một ca nương nghe đồn có tình ý với kép nhưng lại không được quan trên chấp thuận mới treo cổ tự vẫn.
Ngay trong đêm đó, đoàn hát như bị dính lời nguyền mà bị thiêu rụi, hơn mười mấy mạng người cùng bị chôn tại đấy.”
Cậu Phúc gật đầu nuốt nước bọt lấy một cái lại nghe tiếp câu chuyện bà cụ kể dang dở:
“Rồi sau này, cứ khoảng chừng vào đúng ngày mà đoàn hát khi xưa bị thiêu rụi là lại có một ca nương hay một kép nào đấy không hiểu sao mà qua đời.
Nghe đồn là vị ca nương ngày xưa vì quá uất hận mới làm ra những chuyện như thế.
Cô Liễu này cũng là một ca nương trong đoàn, tuy chưa bán thân vào đấy mới có thể bỏ đoàn mà đi lấy chồng nhưng âm khí chắc không phải phúc lành gì.
Nhà cậu nói có hỷ thì cũng là có hỷ nhưng không biết nổi hỷ bao lâu thôi.
Tôi thấy cậu là người hiền lành mới khuyên cậu tốt nhất tránh xa cái nhà họ ra, đừng đầu không phải phải mang tai, dù sao cũng không hẳn là thân thích ruột rà, không cần phải lo lắng quá.”
Cậu Phúc nghe câu chuyện này cũng chỉ biết cười lên một cái.
Đây không phải là lần đầu có người nói chuyện với cậu về đoàn hát Thương Giang ấy, nhưng lại là lần đầu có người nói lại cho cậu biết chuyện mợ Thi từng che giấu.
Cậu buột miệng trong suy nghĩ:
“Chuyện đó có liên quan gì đến nhà họ Chu này? Đó có phải chuyện mà mợ Thi khi trước đã nói với Quan Chánh tổng?”
Bà cụ ngồi trước mặt thấy cậu có chút bần thần lại lên tiếng:
“Cậu đừng nghĩ ngợi gì nhiều chỉ tổn mệt thân.
Cậu là dáng y nhân nhưng trông sắc mặt cậu lại không được tốt cho lắm.
Nếu có thời gian thì tự sắc lấy ít thuốc bổ bồi dưỡng lấy thân.”
“Con không sao đâu cụ! Là dạo này con thường hay thức khuya mới vậy.
Nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.”
Cậu lặng người vừa nói vừa đưa lại ánh mắt nhìn vào gian nghỉ-nơi cánh cửa sổ vẫn khẽ chuyển động theo từng tiếng gió thổi nhẹ nhàng.
Nơi đó, về đêm không hề yên bình như lúc bây giờ.
Hoa tươi rải đỏ một vùng trời, tiếng chiêng tiếng trống hoà lẫn tiếng khèn khiến cả không gian đông đúc lại thêm một phần tấp nập.
Bà Cả đứng từ xa phóng ánh mắt vào đoàn đưa dâu đang từng bước tiến lại:
“Cậu thấy mối hôn sự này thế nào?”
Bên cạnh đông những người nhưng ai ai cũng đang bận rộn chuẩn bị đón tiếp nàng dâu mới, chẳng ai quan tâm tới lơi hỏi ý của bà Cả, cũng chẳng ai nhận thấy trên gương mặt kia có những thay đổi nụ cười đầy tính toán.
Cậu Hai thở hắt một hơi dài lắc đầu nhìn lại phía xa.
Bây giờ là ban ngày, đám âm binh cũng chưa thể tự ý đi lại như khi đã về đêm nên chẳng thể nào biết được người bên trong kia có phải là một mợ Thi thêm lần nữa:
“Một người còn chưa xong bây giờ lại rước thêm phiền phức.
Bà phát điên rồi!”
Nói rồi cậu dứt áo xoay người bỏ đi.
Cái thế cục này, trước sau cậu đều chưa từng nghĩ tới.
Một lần ngu dại để bây giờ quay lại không còn thấy nổi một phần bờ.
Đã đâm lao thì đành theo lao, ai mà chẳng mong bản thân được sống, được sống trong giàu sang phú quý vinh hoa trải đường.
Chỉ tiếc cuộc đời này chưa từng được trọn vẹn.
Cậu