“Phúc ơi! Cậu đi theo tôi nào! Tôi dẫn cậu đi gặp lại người quen cũ!”
Ai vậy?
Tiếng giọng của ai vậy?
Tiếng giọng này nghe quen quá! Tiếng giọng nhạt ý trầm trầm không có một quãng ngân hay hiện rõ cường độ.
Nhưng tiếng giọng đó lại có thể đánh thức cậu tỉnh giấc, rời khỏi chăn ấm nệm êm mà bước đoạn chân trần xuống mặt đất lạnh căm của mùa đông nhiều phần lạnh thấu xương.
Cậu cứ thế bước đi, toàn thân không tự chủ nhìn về phía trước chỉ là lớp sương mù dầy đặc cùng tiếng nói hiện lên bên vành tai không thấy bóng người.
Bàn tay đưa lên, với lấy bóng dáng không có hiện rõ lại được dắt đi lững thững như đứa trẻ không cần hiểu chuyển nhưng tâm niệm được người trước mặt không hại mình.
Chỉ là…
Lạnh quá!
Lạnh thật đấy!
Lạnh tới thấu xương!
Nước thấm dần qua từng lớp áo, từng lớp vải mỏng để tiến vào tấm thân đã nhiều phần rệu rã.
Con quỷ đêm qua trên ô cửa sổ lại hiện về rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nó đứng đó, bốn chi bấu víu vào ô cửa sổ kéo lại thành vô số đường móng vuốt sắc nhọn chằng chịt.
Bụi gỗ rơi lả tả trong đáy mắt để nói cho cậu biết rằng những hình ảnh mơ màng trong đêm ngày qua đều không phải giấc mộng.
Hơi lạnh ngập dần tới ngực, thân cậu xô đẩy nghiêng ngả vẫn cố vùng vẫy giữ lại yên lặng trong đầm nước lớn.
Nhưng cậu khó thở quá!
Tiếng bật ‘tanh tách’ vang lên bên tai.
Cậu Phúc mơ hồ không nhận định được bản thân.
Đầu óc cố gắng phản kháng, tay chân cố gắng giãy giụa liên hồi.
“Đừng như vậy! Để tôi đưa cậu đi gặp người thân.
Họ nhớ cậu lắm.
Cậu chắc cũng nhớ họ rất nhiều phải không?”
Cậu Phúc lắc đầu.
Cậu lắc đầu nhưng lại không thấy được bản thân là đang lắc đầu hay đang nhiệt lòng đồng ý.
Chỉ thấy rằng bước chân vẫn ngày đang đều đặn tiến lên phía trước nơi một màn trắng xoá tràn ngập, nơi bóng đen mơ màng đang chờ đón trước.
Ngực cậu rát cháy thêm một phần.
Lá bùa trên cổ hiện lên một màu đỏ máu.
Cậu lảo đảo theo dóng nước, thần trí tỉnh táo được chút lại bị tiếng nói bên tai làm cho mơ màng không thể giãy giụa:
“Đi về phía trước đi! Đi đi! Đi đúng rồi! U của cậu đang đứng phía trước! U của cậu đang đợi, đợi rất lâu rồi!”
Hơi thở yếu dần, sống mũi ngập nước, khuôn miệng chứa đầy những sinh vật phù du tìm nơi trú ẩn, lồng phổi không chịu đựng thêm ngậm ngùi nói lời tạm biệt.
Cả người yếu ớt trôi dạt theo chiều xô đẩy không còn lại sức lực để cảm nhận hay phản kháng vô vọng.
Đến khi tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm ngay ngắn trên chiếc giường gỗ mục, chăn đắp cẩn thận nhưng trong gian phòng nhiều phần sạch sẽ này lại không giống trong gian y quán của cậu mà giống như đang ở trong nhà ông Phan.
Bây giờ là đang ở đâu?
Là đang còn sống hay đã chết rồi? Đây là chút thần thức còn lại hay là thực thể đang tồn tại ở nơi đây?
Cậu Phúc mới đánh liều mà lên tiếng gọi lớn:
"Khuyết ơi! Mày đang ở đâu vậy? Vào đây cậu bảo!"
Bên ngoài không truyền lại tiếng thưa vang vọng thường ngày, cũng không truyền lại tiếng bước chân vội vã của thằng Khuyết mà chỉ là một không gian im lặng.
Cậu Phúc khẽ phần thở dài: chẳng lẽ bản thân thực sự đã không còn tồn tại?
Như thế cũng tốt! Cuộc sống này đã đủ vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm hay nghỉ ngơi muộn cũng là điều phải trải qua.
Nhưng chẳng để cậu phải chờ đợi bản thân thích nghi thêm một lúc, ông Phan đã từ bên ngoài bước vào.
Không một tiếng động, không nói một lời nói, chỉ đặt nên cạnh giường cậu một bát thuốc vẫn còn nóng hổi rồi xoay người bước đi.
"Thầy! Thầy...con là...sao lại ở đây? Con...chưa chết sao?"
"Cậu bây giờ là người nhà họ Chu rồi! Có muốn chết thì chết ở nhà họ Chu, đừng có về đây mà chết! Uống xong bát thuốc kia, cậu nghỉ ngơi thêm một lát rồi quay về nhà họ Chu.
Đừng để người ta biết chuyện đã xảy ra hôm nay."
Cậu Phúc cũng không thể nào mơ hồ mà nhớ lại được chuyện đã xảy ra lúc trước.
Chỉ biết rằng lúc ấy toàn thân của cậu đều ngập trong nước không có sức để vùng vẫy rồi bây giờ lại được thay một bộ quần áo hoàn toàn mới đi cùng với câu nói không để cho ai biết của ông Phan.
Rốt cuộc thứ cậu gặp phải có chăng là báo ứng của chính căn nhà này, cũng như là gian nhà họ Chu mà cậu sẽ phải quay về?
Cậu Phúc uống xong bát thuốc, gấp lại gọn gàng đồ đạc trên giường, chưa định bước chân ra khỏi căn phòng lại nghe thấy bên gian kia truyền lại âm thanh tiếng mõ đều đặn.
Ông Phan luyện Thiên Linh Cái!
Luyện tới mức bản thân không thể nhìn nhận được người nhà.
Luyện tới mức nhìn thấy cậu gặp vô vàn những chuyện chẳng may cũng đều không một ánh mắt nhìn lại.
Luyện tới mức người thân đều muốn quay lưng bỏ đi vẫn chấp nhận để sống với những hồn ma quỷ đầy oán giận.
Luyện tới mức hạ sát những người vô tội để bản thân mất đi lương tâm con người.
Cậu Phúc lắc đầu mệt mỏi đẩy lại cánh cửa cánh cửa mở toang chiếu rọi cái gian phòng âm u mờ mịt những hương đèn, những ngọn hơi dầu đầy mùi ẩm mốc:
"Thầy có thể dừng lại được không?"
Ông Phan nhìn cậu nhìn bằng ánh mắt giận dữ, lòng đen gần như không còn nữa mà chỉ để lại cái lòng trắng dã chiếm trọn tầm nhìn.
Ông Phan lắc đầu lấy một cái:
"Cậu về đi! Tôi còn phải cho chúng ăn!"
Cậu Phúc nếp tấm thân mệt mỏi về đến nhà họ Chu cũng là quá trưa.
Bây giờ mọi người đều đang tập trung tại nơi đó nói cười rôm rả gương