Đêm nay là đêm kinh hoàng, khủng khiếp nhất đối với Nam Cung Nhật Đăng và Liêu Bách Hà, nhưng cũng đã làm thay đổi mối quan hệ của cả hai.
Trong nguy hiểm mới nhận thấy được sự chân tình, và biết được đối phương quan trọng với mình đến nhường nào.
Nhìn anh liều mình xông vào đám cháy, Bách Hà nhận ra anh yêu mình rất nhiều.
Anh rất ghét phản bội và lừa dối, nên khi biết được sự thật anh rất giận.
Nếu là người khác, chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ, dễ dàng bỏ qua.
Đã gần ba giờ sáng, nhưng cả hai không ai cảm thấy buồn ngủ, cứ nằm ôm ấp, nghe Bách Hà tâm sự về cuộc sống của cô từ trước tới nay và ân tình cô nợ bà Từ Huyên.
Cô không than trách, chỉ muốn trải lòng mình với người yêu.
“ Tuần sau em về thành phố D một chuyến.
”
Nghĩ tới, cô thấy mình thật bất hiếu, chẳng ở bên mẹ cô gì cả.
Phải chi cô có nhiều thời gian, biết đâu sẽ khuyên ngăn được bà ấy.
Bốn năm du học bên Anh, sau đó sang thành phố B làm việc.
Từ lúc tiếp cận anh, cô không về thăm nhà, cùng nhau ăn cơm cũng là điều thật khó.
“ Ừm, để anh sắp xếp công việc, cùng em trở về.
”
Liêu Bách Hà gật đầu, sau đó dúi sát khuôn mặt vào hõm cổ của anh hưởng thụ cảm giác bình yên bên người thương, vòng tay ôm chặt lấy thân thể như sợ anh rời đi.
Thật sự, cô sợ bị bỏ rơi một mình, nó lạnh lẽo và cô đơn vô cùng.
Những lần anh xong việc rồi rời đi trong đêm, đâu biết rằng cô chơi vơi và đau khổ như thế nào, chẳng có một chút cảm giác hạnh phúc.
Im lặng một chút, Bách Hà ngập ngùng lên tiếng:
“ Nhật Đăng à, anh bỏ qua cho Lam Tuệ Quân đi...!em không muốn truy cứu nữa.
”
Nam Cung Nhật Đăng thoáng chốc chau mày, bàn tay đang vuốt v e, xoa xoa bả vai của cô cũng dừng lại, nhưng đôi ba giây đã bình thường quay về trạng thái ban đầu, dứt khoát thốt lên:
“ Không! ”
“ Em có thể nhìn thấy và nhận ra, Tuệ Quân thực sự rất yêu anh, cũng không phải quá xấu xa, chỉ do ích kỷ và cố chấp.
”
Liêu Bách Hà thỏ thẻ vào tai anh, trong đầu nhớ đến những biểu cảm và lời nói của Lam Tuệ Quân.
Cô nhận thấy, cô ta cũng chẳng muốn hại mình.
Nếu muốn, đâu cần phải tốn nhiều công sức gặp Từ Thiên Lâm, chỉ cần gi3t chết cô là xong.
Rõ ràng cô ta như cầu xin cô hãy rời đi và bất đắc dĩ lắm mới làm vậy.
Tất cả mọi việc đều xuất phát từ tình yêu cô ta dành cho anh!
“ Anh chẳng bao giờ thay đổi quyết định, chỉ có riêng em là ngoại lệ, và chỉ có duy nhất một mình em.
Vậy nên, em nói gì cũng vô ích.
Ít nhất, anh không nhúng tay vào, để cho pháp luật giải quyết.
Đó là điều cuối cùng tốt đẹp nhất anh dành cho Lam Tuệ Quân.
”
Sau tất cả mọi chuyện, lòng của Nam Cung Nhật Đăng cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào đâu.
Nếu là người khác, anh giải quyết chỉ bằng một cái búng tay thương hiệu.
Đối với Lam Tuệ Quân, bạn gái cũ, tuy có thất vọng vì cô ta đã thay đổi, nhưng tình nghĩa vẫn còn đó.
Vậy nên, để cho pháp luật giải quyết là cách tốt nhất và hợp lý nhất!
Đột nhiên, Bách Hà nâng cơ thể của mình lên.
Ánh mắt liên kết với anh dưới ánh sáng vàng huyền ảo, đôi môi uốn lượn sắp chạm vào môi đối phương, nhỏ nhẹ cất lời:
“ Nhật Đăng, nếu em muốn