“ Vâng, gần bốn tháng rồi chị, là song thai đó ạ.
”
Sắc mặt của Đặng Song Nhi tràn đầy hạnh phúc và tươi tắn, mỉm cười vuốt v e chiếc bụng bầu tròn trĩnh của mình.
Lạc Hân thấy vậy, buồn rầu thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt sắc sảo, ganh tỵ với cuộc sống hiện tại của cô vô cùng.
“ Chúc mừng em nha.
”
Giọng của Lạc Hân trầm xuống, não nề và dây dứt khôn nguôi.
Đột nhiên, bên ngoài có chiếc xe quen thuộc lái vào, người bên trong nhanh chóng bước xuống đi vào.
Đặng Song Nhi và Lạc Hân đều hướng mắt nhìn ra, Song Nhi mỉm cười còn cô ấy khó chịu ra mặt, lập tức xoay sang hướng khác nhìn lên trần nhà, thái độ hững hờ, vô cảm như không quen không biết người đó.
“ Anh Tân Vinh...”
“ Ừm, em sang thăm Nhật Đăng à? ”
“ Vâng...!”
Ngô Tân Vinh hết nhìn Song Nhi rồi nhìn sang Lạc Hân, hai ánh mắt với hai biểu cảm khác nhau chỉ trong tích tắc vài giây ngắn ngủi.
Xong rồi, anh ấy vào trong, cúi đầu trước ông Nam Cung lễ phép chào hỏi:
“ Bác! ”
“ Ừm...!”
Ông Nam Cung gật đầu, sau đó đứng dậy nhìn Nam Cung Nhật Đăng lên tiếng quan tâm nhắc nhở:
“ Làm việc nhưng phải ăn uống, nghỉ ngơi đàng hoàng.
Hai đứa cũng sắp xếp chuyển về Nam Cung gia sống đi, thuận tiện đi làm, với ba cũng tính đưa bác Đặng sang Mỹ thăm khám điều trị...Con không về nhà, mẹ của con sẽ nhớ lắm.
”
Nhắc đến bà Kim, hốc mắt của anh đỏ au, sau đó gật đầu với ông ấy, khẽ lên tiếng:
“ Con sẽ thu xếp.
”
“ Ừm.
”
Ông Nam Cung mỉm cười nhưng trong đôi mắt đỏ trạch ươn ướt giọt lệ, xúc động khi anh đã ngầm tha thứ cho ông về chuyện năm xưa, quay sang nhìn Đặng Song Nhi lên tiếng:
“ Con ở lại hay về với ba? ”
“ Dạ con về với ba.
”
Lúc này, ở biệt thự của Nam Cung Nhật Đăng chỉ còn hai người khách.
Khi nãy, Ngô Tân Vinh nghe Vương Ngụy bảo tối qua anh bị xà ngang va đập vào lưng nên đến thăm, sẵn tiện xin lỗi vì thái độ không phải phép tối hôm đó.
Sau khi tiễn Đặng Song Nhi và ông Nam Cung ra xe, anh quay ngược trở vào.
Bỗng dưng thang máy mở ra, Liêu Bách Hà xuất hiện trước ba người, chớp chớp mi mắt nhìn họ quan sát.
Lạc Hân nhìn thấy, ánh mắt sáng bừng, trong đầu lóe lên âm mưu để trêu ghẹo cô.
“ Anh Đăng ~~ Tối qua do em nóng giận nên mới nói thế, anh không được phép bỏ rơi em~~ Em có thể mắt nhắm mắt mở cho phép cả hai qua lại á~~ ”
Lạc Hân nép vào người của Nam Cung Nhật Đăng cười một trận hả hê, nín nhịn không cho phát ra âm thanh.
Khóe môi của Bách Hà giật giật, da mặt đỏ bừng do cơn ghen mãnh liệt tấn công, bước nhanh đến xô đẩy cô ấy ra xa, bàn tay nắm chặt đấm mạnh vào chiếc bụng săn chắc của anh.
• Bụp...
“ Ui...!”
Nam Cung Nhật Đăng cũng chẳng thể nhịn cười, kéo Bách Hà sang một bên sợ cô tác động vật lý lên người của Lạc Hân.
Trong anh như đang bảo vệ nhân tình sợ chính thất làm hại, và điều đó là điều cô cảm nhận được.
Thế nên, lập tức vùng vẫy chất vấn anh:
“ Anh mau nói rõ ràng, giữa em và cô ta, anh chọn ai hả? ”
Anh cuộn tròn bàn tay đưa lên miệng giả vờ ho khan mấy cái, sau đó trả lời:
“ Đương nhiên là em! ”
“ Haha...!anh Đăng ớ~~ Anh phải chuyển khoản cho em một triệu USD.
”
Lạc Hân vẫn rất tâm huyết, nhập tâm diễn xuất, điệu bộ lả lơi ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh nũng nịu, nháy mắt tình tứ.
Một triệu USD là do anh ra giá.
Nếu như cô ấy chọc cho Bách Hà ghen một lần, số tiền đó sẽ được chuyển vào tài khoản tên Lạc Hân.
“ Nhật Đăng, em không có đùa với anh đâu.
”
Liêu Bách Hà trừng mắt cảnh cáo, hôm nay cô cũng muốn ba mặt một lời, đâu thể bị người đời khinh bỉ, nhạo báng.
“ Lạc Hân, em đừng ghẹo chị Hà nữa.
”
...----------------...
Buổi chiều...
Một chiếc siêu xe dừng lại bên ngoài cổng bệnh viện, tài xế nhanh chóng đi xuống mở cửa, kính cẩn cúi đầu trước người phụ nữ xinh đẹp vừa bước ra.
Liêu Bách Hà diện trên người chiếc đầm vest màu đen tay dài để dấu vết thương, mang đôi bốt đùi gót nhọn cùng màu để che đi vết bầm in