•Rầm...
“ Chuyện lớn như vậy tại sao các người không thông báo cho tôi biết, tôi đã chết rồi hay sao hả? ”
Ông Nam Cung tức giận đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Vương Ngụy và Hoàng Thiển đang cúi đầu nhận lỗi, nhỏ tiếng giải thích:
“ Là lão đại căn dặn.
”
Lồ ng ngực của ông lên xuống rõ ràng, khuôn mặt giận dữ đến đỏ trạch trong vô cùng đáng sợ, nhưng rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh giải quyết chuyện tình cảm của Nam Cung Nhật Đăng.
Vừa nãy ông và ông Vũ trở về sau một tháng ở bên Mỹ chữa trị cho ông Đặng.
Sẵn tiện đưa ông sui về Vũ gia nên ông vào thăm Đặng Song Nhi, nhờ vậy ông mới biết anh và Bách Hà đã chia tay.
Lúc hay tin, Song Nhi có hỏi anh trai lý do, nhưng Nam Cung Nhật Đăng giải thích không hợp nên quyết định chia tay.
Cô cũng lân la hỏi thăm mấy người thuộc hạ th@n cận thì họ im bật chẳng nói một lời, gọi điện cho chị dâu thì câu trả lời giống như anh trai.
Thế nên hiện tại cô cũng chẳng biết tại sao.
Nghe vậy, ông lập tức gọi cho Hoàng Thiển và Vương Ngụy đến Nam Cung gia hỏi rõ.
Mặc dù trung thành tuyệt đối với anh, nhưng làm sao có thể không báo cáo mọi việc.
“ Nhật Đăng đang ở đâu, dạo này có thường xuyên về không? ”
“ Lão đại sang thành phố D được hai hôm, lúc một giờ khuya Vương Thác bảo đang chuẩn bị lên máy bay trở về.
Trừ khi ngủ lại tập đoàn, nếu không cậu ấy đều về đây.
”
Vương Ngụy và Hoàng Thiển cho đến hiện tại vẫn chưa dám ngẩng đầu, biết mình đã sai.
Nhưng lúc đó cả hai có gợi ý với Nam Cung Nhật Đằng rằng nên báo cho ông hay, biết đâu ông có thể làm thay đổi suy nghĩ và quyết định của ông Kim Tuân.
Lúc đó, anh trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, nhưng rồi bảo cả hai không được báo cáo cho ông hay bất kỳ ai biết.
“ Thật hết nói nổi với các cậu, đặt vé máy bay đi, tôi sang thành phố D.
”
“ Vâng! ”
Vương Ngụy và Hoàng Thiển thở thào, thụt lùi ba bước sau đó rời đi.
Nhưng, chưa đi tới đâu thì ông đã gọi lại căn dặn:
“ Khoan đã...!Hai cậu không được phép nói cho Nhật Đăng biết là tôi sang đó.
”
Cả hai bất giác nhìn nhau tương thông, sau đó gật đầu tuân mệnh trước ông Nam Cung, vội vàng ra ngoài thì thầm to nhỏ với nhau:
“ Hai ba con giống nhau nhỉ? ”
Hoàng Thiển bật cười, vỗ vào vai của Vương Nguy, đáp lại:
“ Khỏi cần xét nghiệm ADN.
”
...----------------...
Cơn đau râm ran ở bụng dưới khiến cho Liêu Bách Hà khó chịu, nhăn nhó khuôn mặt.
Ngồi dậy, xỏ dép bước ra khỏi phòng, đi sang gõ cửa phòng ngủ của Liêu Bách Kiều.
“ Bách Kiều...!”
Bởi do tối qua thức khuya làm việc, nên giờ cô ấy ngủ say.
Bách Hà mất kiên nhẫn, thiếu lịch sự mở cửa xông vào, một tay ôm bụng, một tay lay lay cơ thể của em gái, cao giọng lên tiếng:
“ Con gái gì mà ngủ dữ vậy, sáu giờ rồi đó Bách Kiều, em không định đi làm hả? ”
Rõ ràng ý định nhờ cậy người ta mà thái độ lồi lõm vậy đó, Bách Kiều ưm trong cổ họng, chuyển động nằm nghiêng tiếp tục giấc mộng, nhưng cũng cố gắng rặn ra