Buổi trưa hôm sau, hai chị em của Liêu Bách Hà và ông Nam Cung đã có mặt ở thành phố B, nhưng về Nam Cung gia thì chỉ có cô và ông thôi, Liêu Bách Kiều bảo muốn đến căn hộ chung cư tìm Cao Gia Mẫn để cảm ơn bởi vì lần trước đã giúp cô ấy.
Trở về nơi đây cô cũng chưa thông báo cho Nam Cung Nhật Đăng biết chuyện, muốn tạo bất ngờ, thậm chí còn che giấu luôn việc mình đang mang thai.
Nếu ông Kim Tuân vẫn cố chấp không đồng ý, cô sẽ dùng đứa bé này để ăn vạ.
“ Con mệt thì lên phòng nghỉ ngơi, khi nào ông ấy đến bác sẽ cho người thông báo.
”
“ Dạ.
”
Có nghe người làm nói qua, anh đã đi làm từ lúc sáng, thế nên cô lên phòng riêng nằm nghỉ ngơi một lúc cho thoải mái.
Thực sự cô cũng rất lo sợ, tại vì đang mang thai ở những tháng đầu tiên không thích hợp di chuyển quá nhiều, nhưng vì nghĩ cho kết cục, cô bắt buộc phải liều lĩnh một phen.
Cũng may, đến hiện tại cô chưa có dấu hiệu gì bất thường.
Thả lỏng cơ thể nằm dài xuống giường, nơi đây nồng đậm mùi hương của Nam Cung Nhật Đăng.
Cô ôm lấy chiếc gối hít hà một hơi cho thỏa mãn nhớ nhung, sau đó ánh mắt đăm chiêu cố định một hướng, mông lung suy nghĩ về những chuyện sắp tới.
Một lúc sau, cuối cùng ông Kim Tuân cũng đến Nam Cung gia.
Người làm hớt hơ hớt hải chạy lên phòng ngủ của anh, gấp gáp gõ cửa.
Nghe thấy, Bách Hà lập tức ngồi dậy, xuống giường bước ra mở cửa.
“ Cô Hà...ông ấy đến rồi.
”
Trái tim đập mạnh vô cùng, thậm chí đến người đứng bên cạnh còn có thể cảm nhận được.
Bách Hà hít lấy một hơi thật sâu trấn tĩnh lại bản thân, lo lắng và sợ sệt lúc này cũng chẳng thể giải quyết được điều gì, huống chi cô có ông Nam Cung chống lưng, chấp thuận.
“ Được.
”
Lúc này, ở ngoài phòng khách, ông Kim Tuân và ông Nam Cung cùng nhau trò truyện và bàn tính bởi vì đã sắp đến ngày giỗ của bà Kim.
Vốn dĩ ông ta không hề hay biết Bách Hà trở về, còn đang tồn tại nơi đây, càng không biết mục đích con rể gọi sang chính là vì vấn đề này.
Đột nhiên, ông Kim Tuân lên tiếng nhắc nhở:
“ Nhật Đăng cũng sắp ba mươi tuổi, con nên bảo nó kết hôn và sinh con để nối dõi tông đường.
”
“ Chắc chắn rồi ba! ”
Ông Nam Cung cười nhẹ, đuôi mắt nhếch lên ngoái đầu nhìn về phía cầu thang xem Bách Hà đã xuống hay chưa.
“ Thiếu gia, tôi báo cho cậu hay chuyện này, chắc cậu sẽ vui lắm...!”
“ Chuyện gì? ”
Nam Cung Nhật Đăng vừa bước xuống khỏi xe, người làm vườn đã nhanh chân chạy đến, nhanh miệng định báo cáo.
Khi nãy đang họp thì ba anh gọi đến, bảo anh về nhà ngay lập tức, có chuyện quan trọng.
“ Cậu không bao giờ ngờ tới đâu...!”
Anh gằn giọng, hỏi lại lần nữa:
“ Có chuyện gì? ”
“ Cậu chuẩn bị tinh thần chưa...!”
“ Vào tìm quản gia nhận lương đi.
”
Bầu trời nắng đẹp chan hòa vô cùng, nhưng sắc mặt Nam Cung Nhật Đăng lạnh lẽo như băng tuyết, dứt khoát bước đi vào nhà, quá mất kiên nhẫn với người đối diện.
Hắn gãi gãi đầu, lẩm bẩm một mình:
“ Tuần trước mới nhận lương mà ta...!”
Nghĩ cũng tội, hắn chỉ mới vào làm được khoảng ba tháng, công việc chủ yếu ở ngoài vườn chăm sóc cây cảnh, nên chưa hiểu rõ tính tình của cậu chủ thế nào.
Vương Thác bật cười, khoác tay vòng qua bờ vai của hắn, lên tiếng:
“ Chia buồn nghe người anh em.
”
Hắn vẫn lơ ngơ không hiểu, hỏi lại:
“ Là sao? ”
“ Cậu chính thức bị đuổi việc...!”
Hắn trợn mắt hoảng hốt,