...Bốn năm sau......
Nam Cung Nhật Đăng đã đi công tác ở thành phố A được một tuần, hằng ngày đều gọi về nói chuyện với vợ con cho đỡ nhớ nhung.
Anh hiện tại đã làm ba của hai đứa trẻ, một gái một trai.
Hiện tại, Nam Cung Nhật Yến lên bốn và Nam Cung Nhật Uy một tuổi rưỡi.
“ Ba...ba ~~” tiểu Uy bập bẹ gọi lên.
“ Con nhớ ba lắm, ba mau về với tiểu Yến.
”
Phía trước là chiếc iPad, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của người đàn ông quen thuộc.
Nam Cung Nhật Đăng mỉm cười chất chứa đầy sự thương nhớ, tim gan dường như lộn ngược, lên tiếng trả lời với hai bé con của mình:
[ “ Hai hoặc ba hôm nữa ba mới có thể về được, ba cũng rất nhớ hai đứa.
” ]
“ Không chịu đâu, sao lần này ba đi lâu quá, tiểu Yến nhớ ba không chịu nổi, đêm nào tiểu Yến cũng khóc vì nhớ ba.
”
Tiểu Yến từ nhỏ quấn ba hơn mẹ, tuy Nam Cung Nhật Đăng thường xuyên đi công tác, nhưng khoảng ba đến năm ngày là anh đã có mặt ở nhà.
Lần này anh đi khá lâu, khiến cho tiểu Yến nhớ nhung hơn cả mẹ nhớ ba.
Một hai ngày đầu không sao, nhưng đến ngày thứ ba thì đêm đến tiểu Yến không ngủ được.
Buổi tối nhõng nhẽo, mè nheo đòi ba một lúc thật lâu mới chịu đi ngủ, giữa đêm còn giật mình khóc thét.
Dù là như thế, nhưng Bách Hà không nói với anh, để anh tập trung giải quyết công việc.
[ “ Khóc sao? Sao lại khóc? Nhớ ba thì gọi cho ba, không được khóc biết không? ” ]
“ Anh ăn uống chưa vậy? Chưa tắm phải không? ”
Lúc này, Liêu Bách Hà lên tiếng cắt đứt câu chuyện xa nhớ cảm động của hai ba con nhà Nam Cung.
Đáp lại với câu hỏi của cô là một nụ cười yêu thương, sau đó trả lời:
“ Anh chưa, vừa về khách sạn lập tức gọi cho ba mẹ con em.
Anh sợ gọi trễ con đi ngủ, lúc đó không được nói chuyện.
Tiểu Yến khóc đêm sao em, vậy còn tiểu Uy? ”
“ Ba...!ba ơ~...!”
“ Tiểu Yến nhõng nhẽo từ lúc mới sinh ra, còn tiểu Uy rất ngoan! ”
Nam Cung Nhật Đăng chau mày lặng thinh không nói, sắc mặt thay đổi chẳng còn giống như vừa nãy.
Vốn dĩ anh đã nhận ra Bách Hà đang gạt, lo âu muốn về ngay lập tức nhưng lại không thể.
•Reng...
Điện thoại bàn của khách sạn vang lên ở cạnh đầu giường, làm cho Liêu Bách Hà nghe thấy và chú ý quan sát.
Sau đó, thông qua màn hình cô thấy anh đứng dậy bước tới cầm lên nghe máy.
Thấy thế, cô đưa một ngón tay lên miệng như bảo tiểu Yến và tiểu Uy im lặng cho ba nói chuyện.
[ “ Alo ” ]
“...!”
[ “ Lương Nhã Chi! Được, tôi sẽ xuống ngay! ” ]
Dập tắt điện thoại, Nam Cung Nhật Đăng nhìn vào màn hình iPad, cất tiếng nói với Bách Hà:
[ ” Anh xuống gặp đối tác một chút, khi nào trở lên anh gọi cho em.
” ]
“ Vâng, anh nhớ ăn tối nhé, đừng bỏ bữa không tốt đâu.
”
[ “ Anh biết rồi, em cho con uống sữa rồi đưa cho bảo mẫu, một mình chăm hai đứa cực lắm! ” ]
” Tạm biệt ba ba~~”
“ Ba...ba~~”
Tiểu Yến và tiểu Uy đều cất giọng chào tạm biệt Nam Cung Nhật Đăng, tạo động lực cho anh kiếm tiền mua sữa và bỉm.
Nhưng tiểu Yến nhiệt tình hơn hẳn, dùng cả hình thể để chào ba thân yêu.
Mười giờ đêm, Liêu Bách Hà một mình ngồi ở ban công ngắm cảnh và thưởng thức ly trà thảo mộc, tận hưởng cuộc sống quá đầy đủ và viên mãn, thực sự hạnh phúc.
• Ting...
Điện thoại của cô vang lên âm thanh thông báo tin nhắn rất khẽ, và đồng thời màn hình sáng lên.
Bách Hà dừng lại suy tư, mừng rỡ rướn người tới trước, đặt vội ly trà xuống bàn và cầm lấy chiếc điện thoại lên xem.
“ Vợ ngủ đi, anh có công việc! ”
Bách Hà cau mày, nụ cười ngọt ngào trên môi tắt ngụm trong tức khắc, ngón tay mảnh mải lập tức gõ vào màn hình soạn tin nhắn gửi lại:
“ Anh đang tiếp đối tác à? ”
Đôi mắt của Bách Hà láo liên dao động thể hiện sự hoài nghi.
Mãi đến hơn năm phút sau, Nam Cung Nhật Đăng mới hồi đáp ba tin nhắn:
“ Ừm.
”
“ Vợ ngủ đi, đừng thức khuya quá.
”
“ Tạm biệt, yêu em! ”
Liêu Bách Hà thở ra một hơi nặng nề, cảm thấy lồng ngực khó chịu cực kỳ.
Thả tự do cơ thể về sau thành ghế, bàn tay buông bỏ chiếc điện thoại, lòng của cô lại trỗi lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Trái tim của cô mách bảo rằng, Nam Cung Nhật Đăng đang nói dối!
Mười hai giờ đêm, Liêu Bách Hà trằn trọc nằm mãi trên giường.
Hai mi mắt chẳng thể đóng lại sau một ngày làm việc và chăm con mệt nhọc.
Cơ thể bức rức ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường để tránh làm cho tiểu Yến thức giấc.
Cô mang theo điện thoại ra ngoài ban công, ngồi xuống chiếc xích đu tiếp tục hóng gió, nhưng cũng vừa soạn một tin nhắn gửi cho Nam Cung Nhật Đăng.
“ Anh ngủ chưa hay đang làm việc? ”
Bách Hà cau mày, nhìn lên bầu trời đầy sao lung linh rực rỡ, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay chờ đợi tin nhắn phản hồi từ chồng.
00:30...
01:30...
02:30...
Ngần ấy thời gian trôi qua, Liêu Bách Hà thấp thỏm đứng ngồi không yên, bồn chồn đi qua đi lại trong phòng.
Cô nghĩ, rất có thể Nam Cung Nhật Đăng đã ngủ trước đó, nên không nhận biết tin nhắn của cô gửi đến.
Nhưng, sao trong lòng chẳng thể thôi chờ đợi và lo lắng?
“ Ba...!huhu...!”
Tiểu Yến bật dậy òa khóc giữa đêm thanh vắng, Liêu Bách Hà giật mình bừng tĩnh, vội vàng chạy đến bên giường, ôm lấy con gái bé nhỏ dỗ dành.
Cũng chính vì điều này nên cô cho tiểu Uy ngủ riêng cùng bảo mẫu, hôm trước cả hai ngủ chung, tiểu Yến thế này làm cho tiểu Uy cũng giật mình thức theo.
“ Ngoan, ngày mai ba về, nín đi con.
”
“ Huhu...!”
...----------------...
•Sáng hôm sau...
Reng...reng...
“ Em nghe! ”
[ “ Em dậy chưa? Sao đêm qua thức khuya vậy? Không nghe lời anh gì cả.
” ]
Đáp lại với ba câu hỏi của Nam Cung Nhật Đăng là giọng điệu vô cùng mệt mỏi, cũng có một chút thờ ơ và hờn dỗi:
“ Em xem báo cáo, xem xong mới ngủ được.
Thôi em cúp máy, đang chuẩn bị cho tiểu Yến đi học.
”
[ “ Được.
” ]
Tối hôm ấy, cũng giống như mọi hôm, Nam Cung Nhật Đăng xong việc gọi về cho vợ con.
Nhưng hôm nay lạ thay một điều, chính là không thấy Liêu Bách Hà xuất hiện trong màn hình, chỉ có hai đứa con thơ của anh.
“ Ba...ba~”
“ Ba ăn cơm chưa ạ? ”
[ “ Ba ăn rồi, mẹ đâu hai đứa? ” ]
“ Mẹ đang tắm ạ.
”
Nam Cung Nhật Đăng cau mày đăm chiêu suy nghĩ, anh đã cảm thấy Bách Hà có điều bất thường từ lúc sáng, nhưng điều ấy là gì?
Đúng lúc này, Liêu Bách Hà mở cửa phòng tắm đi ra, trên tay đang cầm chiếc khăn bông lau mái tóc ướt sũng.
Tuy nhận biết anh gọi nhưng cô chẳng thèm đoái hoài hay quan tâm nhắc nhở, đến khi có tiếng nói non nớt của tiểu Yến vang lên cô mới nhìn sang.
“ Mẹ, ba gọi về ạ.
”
“ Ừm, con nói chuyện với ba đi.
”
Câu nói và giọng điệu tuy rất bình thường, nhưng Nam Cung Nhật Đăng nhận ra điều bất ổn.
Sau đó, anh nghe tiếng máy sấy vang lên, và giọng nói của tiểu Yến:
“ Ngày mai ba về ạ? ”
“ Chiều mai ba về, hỏi em xem, hai đứa thích gì ba mua.
”
“ Ân...ba~ ” Tiểu Uy.
“ Con muốn bộ láp ráp lâu đài công chúa giống như tiểu Châu.
”
( Tiểu Châu là Vũ Hiểu Châu, con gái Vũ Dịch Đức.)
“ Vậy con hỏi mẹ, mẹ thích gì? ”
Nhận được nhiệm vụ từ ba của mình, tiểu Yến nhanh nhẹn ngẩng đầu nhìn sang Liêu Bách Hà đang ngồi ở bàn trang điểm sấy tóc, hỏi mẹ:
“ Mẹ, mẹ thích gì ba mua cho ạ? ”
Đáp lại với câu hỏi của con gái là một nụ cười dịu dàng và trìu mến, dừng hẳn lại việc sấy tóc, giọng điệu nhẹ nhàng trả lời:
“ Mẹ không thích gì cả, bảo ba con đừng mua.
”
•••
Chín giờ đêm, Liêu Bách Hà nằm nghiêng trên giường ru tiểu Yến vào trong giấc ngủ.
Đột nhiên điện thoại của cô vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, cô lập tức nhìn xuống tiểu Yến, sau đó nhẹ nhàng đỡ đầu của cô bé vào gối, nhích người với tay lấy điện thoại nằm ở chiếc tủ đầu giường.
Điều đầu tiên Bách Hà làm chính là chuyển sang chế độ rung, sau đó mới xem phần tin nhắn vừa được gửi đến.
“ Vợ ngủ chưa? ”
Bách Hà chau mày không vui, biểu cảm chẳng giống như đêm qua, sau đó soạn tin gửi lại cho người vừa gửi ban nãy, được lưu tên là: “ Chồng ”
“ Vẫn chưa.
”
Rất nhanh, Nam Cung Nhật Đăng đã phản hồi trở lại với ba câu hỏi:
“ Vợ giận anh à? ”
“ Nói chuyện điện thoại được không?
“ Anh gọi nhé? ”
Trên mặt của Liêu Bách Hà chẳng để lộ biểu cảm vui mừng hay hạnh phúc, đã vậy chân mày còn khẽ nhíu lại, chứng tỏ cô đang không hài lòng về việc gì đó.
“ Tiểu Yến vừa ngủ, anh gọi con bé sẽ thức giấc.
”
“ Em qua thư phòng, anh có chuyện muốn nói.
”
Nam Cung Nhật Đăng đã xác định 100℅ Liêu Bách Hà giận dỗi, chẳng lẽ vợ chồng chung sống mấy năm qua anh không hiểu tính khí của cô.
Cứ lạnh nhạt không nói, giận không chịu thừa nhận mới là điều anh cảm thấy đáng sợ!
“ Anh ngủ sớm đi, có chuyện gì ngày mai về nói, tạm biệt! ”
Đọc được tin nhắn của Bách Hà gửi đến, anh càng gấp gáp soạn tin gửi lại:
“ Còn sớm mà, nói chuyện một lát thôi, anh nhớ vợ lắm.
”
Một phút, hai phút...năm phút trôi qua nhưng vẫn không thấy Bách Hà phản hồi tin nhắn của mình.
Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng rối bời trong lòng, cảm giác có chút lo