•Sáng hôm sau...
“ Tiểu Hạ! ”
Kim Thịnh Hàm tự tiện bước vào căn hộ của Đỗ Cẩn Y, thẳng tiến đến chỗ bếp khi từ bên ngoài anh đã nghe hai mẹ con cô nói chuyện vui đùa.
“ Ba! ”
Tiểu Hạ hớn hở gọi lên, mặc dù trong miệng chứa đầy thức ăn, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt nghiêm khắc và không vui của mẹ thì lập tức xìu xuống, khuôn miệng nhỏ nhắn tiếp tục nhai nhai.
“ Sao anh vào được? ”
“ Mẹ ơi, con hết rồi ạ.
”
Tone giọng của tiểu Hạ nâng lên rõ ràng, há miệng cho mẹ tiếp túc đút thức ăn.
Đỗ Cẩn Y lắc đầu chán nãn, Kim Thịnh Hàm khỏi cần trả lời cô cũng biết lý do tại sao.
Thấy thế, anh tự nhiên như chủ nhà kéo ghế ngồi cạnh tiểu Hạ, lên tiếng:
“ Để ba cho con ăn nhé? ”
Tiểu Hạ âm thầm và len lén nhìn sang mẹ mình, cô hắng giọng một cái rồi buông bỏ chiếc muỗng.
Cô bé vui vẻ hẳn lên, gật đầu đồng ý với ba.
Ăn xong, tiểu Hạ tự mình đeo chiếc cặp vào đôi vai nhỏ nhắn định đi học, nhưng cô bé ngập ngùng nhìn mẹ rồi nhìn ba, lo sợ cô sẽ buồn và khóc giống như tối qua nên lập tức yêu cầu:
“ Mẹ cùng ba đưa con đến trường được không? ”
Bỏ ba hay bỏ mẹ đều không được, vậy nên cách cô bé nghĩ ra chính là ba mẹ cùng đưa đến trường.
Nhận được câu hỏi đó, Đỗ Cẩn Y nhất thời đứng hình, phải mất nửa phút mới lên tiếng trả lời:
“ Đừng nhõng nhẽo nữa tiểu Hạ, mẹ còn việc nhà nữa.
”
Đôi môi đỏ hồng đột nhiên chu ra quá đỗi đáng yêu, nắm lấy bàn tay mềm mại của mẹ đung đua qua lại, lập tức phản bác:
“ Bình thường mẹ vẫn đưa con đi học mà...mẹ nha? ”
Kim Thịnh Hàm ung dung đứng bên cạnh khẽ cười hạnh phúc, giống như con gái của anh đang giúp anh vậy, tạo cơ hội cho cả hai tiếp xúc để phát triển tình cảm.
Cuối cùng, Đỗ Cẩn Y cũng đồng ý, lên tiếng:
“ Vậy chờ mẹ một lát, mẹ vào trong thay đồ.
”
Chờ cô khuất bóng, Kim Thịnh Hàm lập tức nhắc bổng tiểu Hạ nâng lên trên tay, hôn vào gò má mềm mịn và trắng trẻo của cô bé liên tục mấy cái, lên tiếng:
“ Bảo bối của ba giỏi quá! ”
“ Là sao ạ? ”
Hai ba con tuy cùng chung huyết thống, nhưng lúc này lại có suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Một lúc sau, Đỗ Cẩn Y từ phòng ngủ trở ra, cô mặc chiếc đầm màu trắng nhẹ nhàng, mái tóc suôn dài và đen mượt được cô kẹt lên gọn gàng, trông rất giản dị nhưng toát ra vẻ đẹp thanh khiết và tinh khôi thu hút Kim Thịnh Hàm.
Từng tiếp xúc và gặp gỡ qua biết bao phụ nữ, chính sự mộc mạc và đơn giản, không phấn son loè loẹt cầu kỳ chính là điều anh thích và rung động khi nào không hay.
Nhìn cô mong manh và xinh đẹp thế này, trái tim của anh đánh đập loạn xạ như muốn nhảy ra bên ngoài, nhìn chẳng chớp mắt một giây.
“ Ba...!ba ơi...!ba...!”
Bàn tay nhỏ xíu của tiểu Hạ phủi phủi vào bên vai của Kim Thịnh Hàm, sau đó lay lay, cuối cùng là vỗ vỗ thì anh mới lấy lại nhận thức, bởi do đắm đuối và say mê nhìn Đỗ Cẩn Y.
“ Ba đây...!có gì sao? ”
“ Đi học được rồi ạ, mẹ xong rồi! ”
Đỗ Cẩn Y bị anh nhìn đến ngại ngùng, bẽn lẽn nhìn lung tung khắp nơi, thực sự hối hận vì đã đồng ý.
Kim Thịnh Hàm khẽ gật đầu, sau đó nhìn cô lên tiếng:
“ Em đi trước đi.
”
Đỗ Cẩn Y đỏ mặt, nói lại:
“ Anh đi trước đi.
”
Tiểu Hạ tinh nghịch nhìn mẹ xong rồi nhìn ba, quá mức chán nãn với hai người, cứ tiếp tục chắc chắn sẽ trễ học.
Nghĩ thế, giọng nói lảnh lót cất lên:
“ Ba thả con xuống i ~”
Kim Thịnh Hàm nghe vậy, vốn dĩ nuông chiều con gái nên cũng làm theo, thả tiểu Hạ đang trên tay xuống nền.
Cô bé chạy nhanh về phía mẹ, ranh mãnh nắm lấy bàn tay kéo đến, sau đó dùng bàn tay còn lại chụp luôn tay ba, lôi cả hai cùng đi.
Lên tiếng phàn nàn:
“ Hôm nay trễ học, tất cả đều do ba mẹ! ”
Đỗ Cẩn Y bất giác cười khẽ, bởi sự tinh nghịch đáng yêu của con gái.
Cánh cửa được Kim Thịnh Hàm mở ra, sau đó được cô đóng kín, lúc này tiểu Hạ luyên thuyên hỏi ba:
“ Trưa nay ba có đến đón con không? ”
“ Tất nhiên là đón con! ”
“ Mẹ có cùng đi không ạ? ”
Nghe được giọng nói trẻ con quen thuộc, đột nhiên nam nhân phía trước dừng hẳn bước chân, sau đó xoay người nhìn về phía sau, khung cảnh một gia đình nhỏ đang tay trong tay tung tăng hạnh phúc đập thẳng vào mắt.
Lôi Chí Kính ngạc nhiên đến khó tin đây là sự thật.
Nếu như không nhận nhầm thì người đàn ông đối diện chính là Kim Thịnh Hàm, thiếu gia độc nhất của gia tộc lừng danh Kim gia.
Nhưng tại sao đi cùng với cô trông rất thân thiết, như một đôi vợ chồng, thậm chí tiểu Hạ còn gọi là ba?
Lúc này, hai ba con của Kim Thịnh Hàm vẫn mải mê nói chuyện, anh vô tư vô lo trả lời con gái:
“ Phải hỏi mẹ đấy.
”
Đỗ Cẩn Y nhìn thấy Lôi Chí Kính, ngượng ngùng đôi chút lại thôi, chủ động lên tiếng:
“ Anh đi làm hả? ”
“ Ừm...!em đưa tiểu Hạ đi học à? Đây là...? ”
Đỗ Cẩn Y mỉm cười lịch sự, định lên tiếng trả lời thì đột nhiên tiểu Hạ cất lời:
“ Đây là ba của con! ”
Kim Thịnh Hàm chau nhẹ chân mày, sắc mặt trở nên trầm lạnh không còn ôn nhu và ấm áp như vừa rồi, ánh mắt bén ngót hướng tới nam nhân đối phương.
Một người đã ngoài 30, từng gặp gỡ biết bao nhiêu kẻ nguy hiểm và thâm sâu khó đoán, nên kinh nghiệm nhìn người của anh vô cùng dày dặn.
Thế nên, chỉ cần liếc sơ qua cũng biết nam nhân này có tình ý với Cẩn Y và chắc chắn bị tiểu Hạ ghét bỏ.
Đúng là con gái cưng của anh, không bao giờ làm anh thất vọng!
...----------------...
Đưa tiểu Hạ đến trường đi học, sau đó Kim Thịnh Hàm tiếp tục đưa Đỗ Cẩn Y trở về chung cư.
Khi nãy, nhìn thấy tiểu Hạ vào trường cô muốn tự bắt taxi đi về và không muốn làm phiền hay tiếp xúc riêng tư.
Nhưng anh nào cho phép, một mực kéo cô vào xe.
Lúc đi còn có tiểu Hạ nói đùa vui vẻ, nhưng lúc về thì không gian ắng lặng đến ngột ngạt, thở thôi cũng thấy khó khăn.
Thang máy mở ra, Đỗ Cẩn Y từng bước đi về căn hộ của mình, do đang tập trung suy nghĩ nên cô chẳng hay có một nam nhân đứng đợi cô từ lúc gia đình nhỏ rời đi, đến khi sắp va phải cô mới thực sự có nhận thức.
“ Chí Kính, anh chưa đi làm à? ”
Đỗ Cẩn Y tiếp tục lên tiếng, nhưng nhận lại chính là ánh nhìn chăm chú từ Lôi Chí Kính, phải một lúc sau mới cất giọng hỏi lại:
“ Người đó là Kim Thịnh Hàm phải không? Là ba ruột của tiểu Hạ? ”
Thực sự với lòng, Đỗ Cẩn Y cô cũng có một chút cảm tình với Lôi Chí Kính.
Bởi do anh ấy là mẫu người đàn ông cô thích và mong ước, vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, biết bao dung và quan tâm.
Ấn tượng đặc biệt nhất chính là anh ấy đã hai lần giúp cô khi tiểu Hạ