BÍ MẬT - CHƯƠNG 49
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Bà Tiếu đứng dậy, rót cho con gái cốc nước. Tiếng vang thanh thúy khi đế cốc thủy tinh chạm vào bàn trà khiến Cố Thụ Ca hồi thần.
Cô cũng không biết tại sao tự dưng mình lại nghĩ lung tung, vội dùng sức xoa xoa mặt, khiến bản thân tỉnh táo một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Tiếu Mẫn.
Trong câu Tiếu Mẫn vừa nói, trọng điểm hẳn là nằm ở chỗ "con trai". Cô ta đang trào phúng Tiếu Úc không màng tình nghĩa vợ chồng, tình nghĩa cha con mà công khai nuôi một đứa con trai ngoài giá thú, nói không chừng còn có ý định cho nhận tổ quy tông.
Cố Thủ Ca dỏng tai lắng nghe hết sức chăm chú, cố gắng tuyệt đối không thất thần nữa.
Tiếu Mẫn uống một hơi nửa ly nước, im lặng chốc lát mới nói: "Con nhìn thấy ảnh chụp của Cố Dịch An rồi."
Ảnh chụp? Cố Thụ Ca tập trung tinh thần.
"Tiếu Dương ngày ngày so mình với Cố Dịch An, nói tương lai phải làm thế này thế kia dỗ cho ba vui. Hôm nay nhìn thấy Cố Dịch An, nó chẳng những kém người ta về năng lực mà ngoại hình cũng không bằng." Nói đến nửa câu sau, giọng điệu Tiếu Mẫn trở nên vừa căm hận vừa đố kị.
Cố Thụ Ca giờ đã biết tại sao khi thấy ảnh chụp, Tiếu Mẫn lại bày ra vẻ mặt chán ghét. Thứ cô ta chán ghét không phải người trong ảnh mà là người mình sẽ nghĩ tới khi nhìn đến anh trai.
Tiếu Dương hẳn chính là con ngoài giá thú của Tiếu Úc.
Cứ ngỡ sẽ có nội tình gì liên quan đến vụ án, kết quả lại lôi ra một loạt kịch bản phim tâm lý, đạo đức gia đình. Cố Thụ Ca có hơi thất vọng.
"Cố Dịch An là mồ côi từ nhỏ, chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình. Nó mồ côi từ nhỏ sao? Lại mất đi cái gì chưa? Suốt ngày chỉ được cái miệng, cũng chẳng thấy có tài năng gì đặc biệt xuất chúng." Lời bà Tiếu nói không hề khách khí nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh, "Nhưng ba con thích nghe, thích thiên vị bọn họ thì làm gì được đây?"
Cố Thụ Ca không quá muốn nghe. Hai mẹ con này trông có vẻ rất đáng thương, rất tự lập. Lời người mẹ nói đều có ý không so đo, chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là được. Con gái thì bất mãn với cha, miệng khinh bỉ, xem thường nhưng hành vi của cô ta lại không phải như vậy. Tiếu Úc thích đóng vai cha hiền, Tiếu Mẫn chẳng những không vạch trần mà còn phối hợp hùa theo. Cô ta cũng muốn làm cho cha vui.
Cũng không phải Cố Thụ Ca cho rằng làm vậy không đúng. Cô chỉ cảm thấy tỏ ra thân thiết kịch quá, không thú vị. Cô đứng dậy, định sẽ đến phòng Tiếu Mẫn xem thử có tìm ra được gì bất thường hay không.
"Con mới vừa hỏi ngay mặt chị Thẩm sao Tiểu Ca gặp chuyện mà chị ta không mấy thương tâm." Tiếu Mẫn cười nói.
Cố Thụ Ca dừng bước. Bà Tiếu mặt trắng bệch.
"Tiếu Úc lo lắng không thôi, chỉ sợ đắc tội người ta."
Rồi, thì ra nói vậy là để kích thích Tiếu Úc. Cố Thụ Ca lại càng không hứng thú. Cô cảm thấy mình cũng không cần thiết phải đến phòng Tiếu Mẫn xem xét nữa. Dựa theo tính cách chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng lải nhải được của người này, nếu cô ta thật sự là hung thủ thì quả thật ngụy trang quá tài tình.
"Con quá xúc động." Bà Tiếu cả giận.
Tiếu Mẫn cũng tỏ vẻ hối hận, như thấy có lỗi vì lúc ấy xúc động nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua.
Cố Thụ Ca bay đến bên cửa, ngó ra ngoài. Từ đây có thể nhìn đến tường bao là hàng rào cao cao, trông qua khe hở là thấy được cảnh tượng bên ngoài. Cố Thụ Ca tìm một vòng, không thấy xe Thẩm Quyến.
Chị nấp đi rồi sao? Cố Thụ Ca nghĩ.
Nhưng cô không rối rắm quá lâu đã hiểu được. Nhất định là Thẩm Quyến ra cửa sau rồi. Dựa theo vị trí căn biệt thự của nhà họ Tiếu thì tòa nhà này gần cửa sau hơn cửa trước nhiều. Thẩm Quyến chờ cô ở cửa sau là có thể đến gần cô hơn chút. Như vậy sẽ không sợ ác niệm toát ra.
Cố Thụ Ca đột nhiên rất muốn nhìn thấy Thẩm Quyến, muốn nghe chính miệng chị nói chị vì bảo hộ cô không bị ác niệm bắt nạt mới chuyển sang cửa sau.
"Rất có thể Tiểu Ca thích chị Thẩm." Tiếu Mẫn đột nhiên toát ra một câu.
Cố Thụ Ca cả kinh, vội lượn trở lại.
Phản ứng của bà Tiếu trông có vẻ không quá xác định: "Thích?"
"Vâng. Bộ dáng mắt lấp lánh ánh sao của cậu ta mỗi lần nhắc đến Thẩm Quyến không giống như thái độ đối với chị gái. Cơ mà cậu ấy lại rất hiếm khi chủ động bày tỏ, đều là người khác hỏi tới mới nói một câu. Con đoán là đơn phương."
Vậy cũng nhìn ra được, sao cô ta nhạy cảm vậy chứ? Cố Thụ Ca nghĩ.
Có điều giờ không phải đơn phương nữa. Cô tự hào nhấn mạnh một câu trong lòng.
"Toàn... toàn là chuyện gì không vậy chứ?" Bà Tiếu cảm thấy thật quá sức tưởng tượng.
Tiếu Mẫn không để ý bà, tự nói: "Con đoán Chúc Vũ cũng nhìn ra. Mỗi khi nghe Tiểu Ca nói đến chị Thẩm, cậu ta đều nghe ngóng đặc biệt cẩn thận."
Bà Tiếu im lặng một chốc, lại thở dài: "Người cũng đi rồi, nói những lời này còn ý nghĩa gì nữa? Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là rốt cuộc ai đã gây ra vụ án?"
Sau đó, hai người họ không bàn về vụ án nữa.
Cố Thụ Ca tuy cảm thấy Tiếu Mẫn không giống như là hung thủ nhưng đến cũng đến rồi, cô vẫn lên lầu hai, tìm đến phòng Tiếu Mẫn, đi vào dạo một vòng. Quả nhiên không có phát hiện gì.
Tạm thời loại trừ Tiếu Mẫn, vậy chỉ còn lại ba người Chúc Vũ, Chu Thác, Lưu Văn Anh.
Cố Thụ Ca chạy thẳng ra cửa sau. Cô xuyên qua tường, quả nhiên thấy được Thẩm Quyến dưới tán một cây nhãn lớn. Thẩm Quyến ngồi trong xe, cúi đầu như đang xem điện thoại.
Cố Thụ Ca vốn đã bắt đầu bay lượn, bay được hơn mười bước mới sực nhớ ra phải đi. Cô không thể quên thói quen của con người. Chắc chắn sau này cô còn có thể trở lại làm người một lần nữa. Cố Thụ Ca nghĩ vậy, liền dừng lại rồi nhấc chân.
Mới vừa đi được một bước, cô đã thấy Thẩm Quyến trong nghe ngẩng