BÍ MẬT - CHƯƠNG 51
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Thẩm Quyến ngỡ mình xuất hiện ảo giác. Cô ngơ ngác nhìn Cố Thụ Ca vài giây mới thử thăm dò vươn tay chạm vào.
Tất cả đều quá mức mơ hồ, không chân thật, như hồn lìa khỏi xác. Cô lơ lửng giữa không trung nhìn chính mình duỗi tay muốn chạm vào Tiểu Ca, nhìn bàn tay mình khẽ run rẩy. Hốc mắt Thẩm Quyến nóng lên, cô sắp chạm đến khóe mi em.
Nhận thấy được động tĩnh bên cạnh, Cố Thụ Ca mở mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu ngón tay Thẩm Quyến xuyên qua Cố Thụ Ca. Thứ cô chạm đến vẫn chỉ là không khí.
Cố Thụ Ca mờ mịt, rồi như nhận thức được gì, cô hỏi: "Có phải chị nhìn đến em không?"
Thẩm Quyến vẫn nhìn chăm chăm không chớp mắt, như có xem thế nào cũng không đủ, lại như sợ hãi em lại biến mất tăm. Cô tham lam mà nhìn ngắm, thậm chí không nỡ nhín ra thời gian để nói chuyện mà chỉ gật gật đầu.
Cô không chạm đến Cố Thụ Ca, nhưng cũng không quá thất vọng. Suy cho cùng thì còn có thể nhìn thấy, có thể nghe được tiếng em, vậy đã đủ hạnh phúc.
Ngón tay Thẩm Quyến mơn trớn thật khẽ hình dáng Cố Thụ Ca, tựa như thật sự có thể chạm đến. Cố Thụ Ca cũng rất vui sướng, nhưng Thẩm Quyến như vậy khiến cô lúng túng không biết làm sao.
Mãi một lúc sau, Cố Thụ Ca vẫn không biến mất. Thẩm Quyến cuối cùng cũng có thể dời đi phần nào sự chú ý, cô ngơ ngẩn nói: "Chị tưởng mình còn đang mơ."
Lòng Cố Thụ Ca bỗng dậy lên một nỗi chua xót. Cô lấy hết can đảm nhích đến gần Thẩm Quyến, nhắm mắt lại.
Thẩm Quyến thấy Cố Thụ Ca đến gần, thấy chóp mũi em sắp chạm vào mình, thấy hàng mi em khẽ rung động, thấy em vì căng thẳng mà đơ cứng cả người. Tất cả đều rất thật. Tiểu Ca thật sự tồn tại.
Rồi cô cũng khép mắt lại.
Ở một không gian khác, Cố Thụ Ca áp môi mình lên môi Thẩm Quyến. Các cô vẫn không thể chạm vào đối phương, nhưng thoạt trông vẫn hệt như đang hôn nhau. Thẩm Quyến bỗng dưng nhớ đến buổi tối bốn năm trước, cô lén vào phòng Tiểu Ca, không dằn lòng được mà hôn em.
Cô choàng mở mắt.
Cố Thụ Ca phát hiện, hơi lui lại, nghi hoặc nhìn Thẩm Quyến như đang hỏi có chuyện gì?
"Em không thể rời xa chị." Thẩm Quyến gằn từng câu chữ, hết sức nghiêm túc.
Hiếm khi chị biểu lộ mặt cố chấp như vậy, Cố Thụ Ca chẳng mảy may do dự đã lập tức đáp: "Em không đi." Nói xong, như nghĩ đến điều gì, cô lại nhanh chóng trấn định tinh thần, nhìn sâu vào Thẩm Quyến, rồi nói với vẻ chân thành hết mực: "Em thích chị, đặc biệt đặc biệt thích."
Lúc tối, Thẩm Quyến đã bảo chị muốn nghe chính miệng cô nói những lời này. Cố Thụ Ca vẫn luôn ghi nhớ.
Nói xong, cô thấp thỏm chờ đợi phản ứng của Thẩm Quyến. Vốn cho rằng chị nhất định sẽ rất vui sướng, nhưng Thẩm Quyến lại không cười mà bất chợt rơi lệ.
Cố Thụ Ca hoảng hốt, cuống cuồng ngồi dậy.
Thẩm Quyến giơ tay che lên mắt. Lệ trào từ mép bàn tay. Cô không phát ra tiếng, tay còn lại siết chặt góc chăn.
Cố Thụ Ca không hiểu ra sao, hoảng loạn dỗ: "Đừng khóc, đừng khóc." Cô dùng tay phải giúp Thẩm Quyến lau nước mắt, nhưng chỉ có một chút nơi đầu ngón trỏ là có thể chạm đến. Máu trên đầu ngón tay thấm nước, bị pha loãng, chẳng mấy chốc đã hòa tan. Cô không chạm được Thẩm Quyến, không thể giúp chị gạt lệ.
Cố Thụ Ca cũng trở nên đau buồn. Hốc mắt cay nóng, cổ họng nghẹn ngào, xoang mũi ê ẩm, nhưng vẫn cứng cỏi an ủi: "Không khóc, không khóc."
"Chị không sao." Giọng Thẩm Quyến khàn khàn. Cô ngồi dậy, hơi cúi đầu, không muốn để Cố Thụ Ca thấy bộ dáng sướt mướt của mình.
"Em không thể rời xa chị." Thẩm Quyến lặp lại.
Cố Thụ Ca ngồi quỳ đảm bảo: "Em không rời xa chị."
Thẩm Quyến gật đầu, sau đó xốc chăn, định vào phòng tắm chỉnh trang lại gương mặt. Xuống giường, đi hai bước, cô lại quay đầu, đáy mắt vẫn còn nỗi bất an vì sợ đánh mất. Thấy Cố Thụ Ca còn trên giường, cô nói: "Em cùng chị."
Cố Thụ Ca vội đuổi theo.
Thẩm Quyến không cho Cố Thụ Ca rời khỏi tầm mắt.
Bước vào phòng tắm, cô khoát nước lạnh lên mặt, lại áp mắt trong chốc lát. Cố Thụ Ca nhìn quanh mấy lượt, lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, bèn ngoan ngoãn theo sau Thẩm Quyến, mắt nhìn thẳng.
Tiếng nước rào rạt vang lên. Thẩm Quyến đưa lưng về phía cô. Chiếc cổ mảnh khảnh, trắng nõn của chị trông thật mỏng manh, đường cong vai gáy dưới áo ngủ đẹp đến cực điểm.
Cố Thụ Ca lo cho cảm xúc của Thẩm Quyến. Cô tiến lên một bước, đến bên cạnh chị.
Tiếng nước ngưng lại. Thẩm Quyến cúi đầu, bọt nước nhỏ giọt từ gương mặt xuống bồn rửa. Cô chậm rãi điều chỉnh hô hấp, khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại.
Hẳn là chị rất lạ lẫm, Cố Thụ Ca thầm nghĩ. Nơi ngực cô như có rất rất nhiều sâu đang gặm cắn. Thẩm Quyến không quá quen với việc cảm xúc dao động mãnh liệt. Các cô sống cùng nhau nhiều năm như vậy, điểm này Cố Thụ Ca vẫn biết. Vì thế, cô kiên nhẫn chờ đợi Thẩm Quyến điều tiết.
Phòng tắm cực kì yên tĩnh.
Thẩm Quyến không để cô chờ quá lâu. Ước chừng hai phút sau, chị đã đứng dậy, đi lấy khăn lông. Thấy Thẩm Quyến đã điều chỉnh được, Cố Thụ Ca cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt cô lướt qua mặt gương. Trong gương chỉ có mỗi bóng hình Thẩm Quyến.
Động tác Cố Thụ Ca chợt khựng lại. Cô hơi nhích người, để toàn bộ thân thể mình rơi vào phạm vi soi đến của gương, nhưng hình ảnh cô vẫn không xuất hiện trên mặt kính.
Quỷ là không thể soi gương. Cố Thụ Ca rút ra một kết luận như vậy.
Thẩm Quyến cũng phát hiện. Tay cô cầm khăn, mặt đã lau khô nước, mắt nhìn vị trí bên cạnh mình trong gương.
Nơi đó trống rỗng.
Thẩm Quyến quay đầu, nhìn đến Cố Thụ Ca đứng bên cạnh. Cố Thụ Ca cũng chuyển mắt từ mặt kính sang, hỏi: "Em giờ là bộ dáng gì? Có đáng sợ không?"
Cô nghe nói sau khi người ta chết thì hồn phách sẽ giữ lại bộ dáng lúc chết.
Phát hiện nỗi lo lắng của Cố Thụ Ca, mắt Thẩm Quyến thoáng ý cười: "Không đáng sợ. Là bộ dáng bình thường của em." Cô dừng một chút, lại bổ sung, "Trưởng thành rồi."
Từ mười tám đến hai mươi, lại đến hai mươi hai hiện giờ. Mỗi lần gặp, Tiểu Ca đều có thay đổi. Em đang từ từ lớn lên. Đáng tiếc cô không được chứng kiến quá trình trưởng thành của em mà chỉ thấy mỗi kết quả.
Nhưng Tiểu Ca đã nói sẽ không rời xa cô. Cho nên sau này, bất kì thay đổi nào của em, dù là nhỏ nhất, cô cũng sẽ không bỏ lỡ nữa.
Cố Thụ Ca không biết suy nghĩ của Thẩm Quyến nhưng cũng có phần mất mát. Cô thấp giọng nói: "Không có thay đổi gì quá lớn." Cô không hề cảm thấy mình có gì khác, vẫn là bộ dáng cũ.
Thẩm Quyến không nói nữa. Cô dẫn Cố Thụ Ca ra khỏi phòng tắm, nhìn thời gian, đã gần sáu giờ. Cô ngủ sáu tiếng đồng hồ.
"Em có thực thể không?" Thẩm Quyến hỏi.
Cố Thụ Ca chần chờ giây lát rồi gật gật đầu: "Gần năm phút."
Sau khi Thẩm Quyến ngủ, cô vẫn luôn dùng bàn tay không dính máu lặp đi lặp lại việc chạm vào chăn. Đến năm giờ lẻ mấy phút, cô đột nhiên đụng phải, vì thế mà biết mình có thực thể.
Lúc ấy, cô cũng suy xét việc đánh thức Thẩm Quyến. Nhưng Thẩm Quyến ngủ quá sâu, cô đẩy nhẹ chị một cái không tỉnh thì cũng không đành lòng đẩy tiếp cái thứ hai.
Cô nghĩ, Thẩm Quyến quá mệt mỏi, vẫn nên để chị nghỉ ngơi cho tốt một đêm. Nhưng không ngờ chưa đến một giờ sau, chị đã tự mình bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.
Cố Thụ Ca nhìn sắc mặt tiều tụy, tái nhợt của Thẩm Quyến, không nhịn được mà đau lòng.
Thẩm Quyến không phát hiện cảm xúc của Cố Thụ Ca. Cô đang tiếc nuối. Năm phút, gấp mấy lần đợt trước, nhưng cô lại bỏ lỡ. Thẩm Quyến bắt đầu tính toán thời gian dùng máu tiếp theo. Lần tới hẳn là sẽ có thực thể càng lâu, cô nhất định không thể lỡ nữa.
Cô muốn ôm Tiểu Ca một chút.
Tiểu Ca rất nhát gan. Năm em tám tuổi, sau khi cô chú Cố qua đời, Tiểu Ca không dám ngủ một mình, vì thế mỗi tối cô đều đến dỗ em ngủ. Hai người các cô đều phải đi học vào sáng hôm sau, Tiểu Ca biết, cho nên em cũng không