BÍ MẬT - CHƯƠNG 54
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Bảy giờ tối, Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca đến một trung tâm thương mại. Đã lâu không đi dạo phố, Cố Thụ Ca giục Thẩm Quyến vào hết cửa hàng này đến cửa hàng khác mà chọn lựa quần áo, bảo chị mặc thử hàng loạt, thích là mua ngay.
Cứ dạo một đường như vậy đến tầng thượng, tay Thẩm Quyến đã xách không ít túi. Thấy đằng trước có rạp chiếu bóng, cô nói: "Tụi mình đi xem phim đi."
Cố Thụ Ca gật gật đầu. Thẩm Quyến gửi mấy túi đồ rồi cùng Cố Thụ Ca lựa chọn sẽ xem phim nào.
Không biết đã bao lâu rồi Thẩm Quyến chưa đến rạp chiếu. Cô học theo những người khác, tải ứng dụng về máy rồi tìm kiếm trong đó những phim đang chiếu. Nhưng chỉ nhìn tên phim, tóm tắt và poster hoa hòe đủ sắc thì cô không thể nào phán đoán ra được chất lượng.
Lần đầu tiên hẹn hò với Tiểu Ca, chọn một bộ phim khiến người ta ngủ gà ngủ gật thì cũng quá xấu hổ. Thẩm Quyến nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không có lựa chọn nào đặc biệt tốt. Vì thế, cô lại xem tiếp phần bình luận bên dưới.
Cố Thụ Ca phát hiện cách làm của Thẩm Quyến thật sự có hơi cổ lỗ sĩ. Chị chọn phim sẽ nghiêm túc xem tên, xem tóm tắt, xem bình luận. Không giống rất nhiều bạn cùng trang lứa của cô, bọn họ biết phim hiện nay phải xem đạo diễn, xem diễn viên, xem độ nổi tiếng.
Thẩm Quyến nhìn một loạt bình luận, phát hiện dưới mỗi bộ phim đều khen lấy khen để. Nhưng nếu chỉ toàn bình luận tích cực thì có vẻ không quá chân thật.
"Mấy bình luận xếp trước đa phần đều là seeding." Cố Thụ Ca nói.
Thẩm Quyến sửng sốt, rồi âm thầm thở dài. Nếu là đang ở trong văn phòng, cấp dưới trình lên bằng hình thức văn kiện thì cô chắc chắn có thể phát hiện sự kì quặc trong đó. Nhưng ngồi trên ghế tựa ngoài rạp, rất nhiều những cặp đôi hoặc yêu nhau, hoặc bạn bè đang nắm tay đùa giỡn, chờ đến giờ phim chiếu, bên người cô còn có Tiểu Ca. Trong bầu không khí ấy, cô lại phản ứng chậm chạp.
Cố Thụ Ca kiên nhẫn cùng Thẩm Quyến nhìn lại một lượt danh sách phim, sau đó chọn ra một bộ, nói: "Xem phim này đi. Phim này vừa thắng giải, tiếng tăm rất tốt, đề tài cũng hay."
Thẩm Quyến nhìn đến phân loại "Tình cảm, cốt truyện", lỗ tai liền ửng đỏ, gật đầu nói: "Được."
Cô chọn ghế, mua hai vé. Chuyện lấy vé cũng được hoàn thành dưới sự hướng dẫn của Cố Thụ Ca.
Cố Thụ Ca cảm thấy rất thú vị, bởi vì bình thường không gì có thể làm khó Thẩm Quyến. Trước giờ cô chưa từng gặp qua mặt vụng về như vậy của chị.
Thẩm Quyến cũng phát hiện. Cô có hơi lúng túng, ngượng ngùng, thế nên không nói nữa. Thẩm Quyến không nói, Cố Thụ Ca cũng không biết nên mở miệng thế nào. Nhưng không khí lại không hề xấu hổ mà ngược lại còn dính ngấy, thoang thoảng ngọt ngào.
Cố Thụ Ca ngồi trên ghế bên cạnh Thẩm Quyến, thi thoảng lại liếc nhìn chị một cái. Thẩm Quyến cầm trong tay vé xem phim, ngồi hơi cúi đầu, như chỉ đang yên lặng chờ đến giờ chiếu. Cố Thụ Ca nhìn mà lòng càng rung động. Cô không nhịn được cười, lại sợ cười ra tiếng thì Thẩm Quyến sẽ hiểu lầm cô trêu chị cổ lỗ sĩ, vội dùng tay che miệng, ngây ngốc vui một mình.
Thẩm Quyến đã sớm phát hiện, mắt cũng theo đó nhiễm ý cười. Dường như không cần làm bất kì điều gì, các cô chỉ ngồi lẳng lặng nhìn nhau như vậy đã có thể vui sướng không thôi mà nhìn mãi, cười mãi.
"Chủ tịch?" Một giọng nói kinh ngạc bất thình lình vang lên bên tai.
Cố Thụ Ca quay đầu trước Thẩm Quyến, nhìn đến Chúc Vũ.
Sao cô ta lại ở đây?
Chúc Vũ như rất vui mừng, lại có hơi mất tự nhiên. Cô ta nhìn thoáng qua vé xem phim trong tay Thẩm Quyến, hỏi: "Chị đi xem phim với bạn sao?"
Trong tay Thẩm Quyến cầm hai vé. Cô cũng không giấu diếm mà đáp: "Đúng vậy."
Câu trả lời ngắn gọn thường là tín hiệu để chấm dứt cuộc đối thoại. Thẩm Quyến và Chúc Vũ không thân thiết, nếu phải nói thì chỉ mới gặp mặt một lần hôm qua. Lúc này, Chúc Vũ hẳn nên thuận thế chào tạm biệt mới đúng, nhưng cô ta lại hỏi thêm một câu: "Bạn chị còn chưa đến à?"
Cố Thụ Ca nghi hoặc. Cô quen biết Chúc Vũ, xem như bạn học không thân không lạ mà giao tiếp bốn năm. Bình thường cô ta không phải người tọc mạch như vậy.
"Có kì quái." Cố Thụ Ca nói một câu.
Thẩm Quyến nghe được. Vì thế, cô kéo dài cuộc nói chuyện hơn một chút: "Còn chút nữa," lại quét mắt nhìn xung quanh, "Cô đi một mình sao?"
Vốn tưởng rằng Chúc Vũ sẽ nhiều lời mấy câu, thậm chí trực tiếp ngồi xuống mà nói chuyện. Nào ngờ cô ta chỉ đáp lại một câu đơn giản: "Vâng. Phim của tôi đến giờ chiếu rồi. Tôi đi trước. Chị từ từ đợi nha."
Vừa nói, Chúc Vũ vừa hướng ánh mắt quái dị nhìn sang chỗ trống bên cạnh Thẩm Quyến, chiếc ghế Cố Thụ Ca đang ngồi, rồi mới đi.
Ánh mắt ấy hệt như có thể thấy được tiểu quỷ đang ngồi nơi đó. Cố Thụ Ca sửng sốt nói: "Cậu ấy nhìn tới em sao?"
Thẩm Quyến cũng đang suy ngẫm ý tứ trong ánh mắt vừa rồi của Chúc Vũ. Nghe Cố Thụ Ca hỏi vậy, cô lại nhịn không được mà cười cười, đáp: "Nhìn tới em thì không thể nào bình tĩnh như vậy được."
Một người đã sớm qua đời đột nhiên xuất hiện giữa đám đông. Dù có bình tĩnh đến độ nào cũng khó có thể chấp nhận. Mà Chúc Vũ ngoại trừ ánh mắt cuối cùng thoạt trông có hơi kì quặc thì vẻ mặt lúc trước vẫn hết sức bình thường.
Cố Thụ Ca nghĩ cũng phải, bèn cúi đầu chọt chọt tay vịn ghế, nói: "Vẫn kì quái."
Đúng là kì quái thật. Người bình thường sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn một chiếc ghế trống cho được?
Thẩm Quyến ghi nhớ chuyện này. Ngón tay chọt ghế của Cố Thụ Ca chuyển sang túm lấy góc áo Thẩm Quyến, vẫn rất lo lắng: "Ngộ nhỡ cậu ta tương đối giỏi che giấu thì sao? Lỡ đâu cậu ta thật sự nhìn đến em, đi nói tung lung thì phải làm thế nào?"
Cô rất sợ bị người ta phát hiện. Suy cho cùng thì có mấy ai được như Thẩm Quyến, chứa chấp một con quỷ ở lại dương gian, thậm chí còn dùng máu mình nuôi nấng. Nếu người khác biết đến sự tồn tại của cô, chắc chắn sẽ tìm mọi cách bắt lấy.
"Không đâu." Thẩm Quyến trấn an, "Mà cứ cho là cô ta thật sự thấy được đi nữa, nói ra cũng sẽ không ai tin."
Chuyện quỷ thần đã ngày càng khó có chỗ trong xã hội hiện đại. Cho dù Chúc Vũ thật sự đi kể khắp nơi thì cũng chỉ khiến người ta nghĩ rằng đầu óc cô ta có vấn đề mà thôi.
Cố Thụ Ca vẫn bất an, bất