BÍ MẬT - CHƯƠNG 79
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Thẩm Quyến không tỉnh táo được quá lâu, chỉ thoáng cái thì thân thể đã lại mệt mỏi mà rơi vào mê man, chờ đến khi tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối. Lần này, cô cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, là thức ăn lỏng được chuyên gia dinh dưỡng phối hợp từ những thành phần dinh dưỡng cần thiết, vị không quá ngon, rất nhạt. May mà cô chỉ nuốt là được, cũng không cần phải thưởng thức.
Hộ lý rất chuyên nghiệp, không ngừng bận rộn tới lui nhưng trông vẫn hết sức ngay ngắn, trật tự chứ không hề rối loạn. Tiểu quỷ lâu lâu mới nói một câu. Nhưng tiếng em chỉ có Thẩm Quyến nghe được. Thế nên, đối với hộ lý mà nói, phòng bệnh vẫn an tĩnh không một tiếng động.
Vốn dĩ Cố Thụ Ca đứng trước giường bệnh, sau ý thức được mình tuy không chiếm chỗ nhưng cứ cản đường mãi cũng vướng, nên lại lui về sau một chút, nhưng cũng không quá xa, chỉ nhường ra vị trí đầu giường. Thẩm Quyến chỉ cần ngẩng mặt là có thể lập tức nhìn đến. Cô nàng đứng yên đó, chỉ có ánh mắt thi thoảng thì nhìn theo hộ lý, thi thoảng lại tập trung vào Thẩm Quyến. Tiểu quỷ không thường nói chuyện, dường như cô nàng lải nhải trong lúc Thẩm Quyến hôn mê không phải em. Cô vừa tỉnh lại, em đã trở nên rụt rè.
“Chậm… chậm một chút.” Khi hộ lý đút Thẩm Quyến ăn cơm, Cố Thụ Ca nhịn không được lên tiếng nhắc nhở một câu. Cô cảm thấy đút quá nhanh, nhưng hộ lý lại không nghe được. Thẩm Quyến cũng không thể nói chuyện, đành phải nhìn chăm chú vào Cố Thụ Ca, tỏ ý không sao.
Mãi đến khi ăn xong, Thẩm Quyến cũng không hề bị sặc hay khó chịu. Cố Thụ Ca cúi đầu, tự thấy xấu hổ vì mình nhiều chuyện, còn nghĩ may mà hộ lý không nghe được. Cô cảm thấy mình đúng là một con quỷ thêm phiền toái.
Thẩm Quyến rất lo lắng cho tiểu quỷ. Cô muốn bảo hộ lý ra ngoài một lúc để mình nói chuyện với Tiểu Ca. Nhưng Cố Thụ Ca phát hiện ý đồ ấy lại vội lắc đầu, ánh mắt ngăn cản, nói: “Đừng.”
Thẩm Quyến mới tỉnh lại chưa lâu, có người ở bên cạnh chăm sóc thì vẫn hơn. Cô tuy ở đây nhưng lại không giúp được gì.
Thái độ cô nàng hết sức kiên quyết, thế nên Thẩm Quyến cũng đành xuôi theo.
May mà từ sau khi cô tỉnh lại, hồn thể của Tiểu Chanh đã dần rõ ràng hơn, không còn quá trong suốt nữa. Vậy nên Thẩm Quyến mới biết lúc trước tiểu quỷ trở nên trong suốt chính là vì sợ hãi. Nếu cô mãi không tỉnh lại, có lẽ Tiểu Chanh sẽ tự dọa bản thân đến tan biến.
Cố Thụ Ca không chú ý đến sự thay đổi của hồn thể. Tất cả sự tập trung của cô đều đặt hết vào Thẩm Quyến. Có hộ lý, Thẩm Quyến không thể nói chuyện, cũng không có đủ sức gõ chữ trên điện thoại để giao tiếp với cô. Nhưng cô không hề thấy phiền. Chỉ cần nhìn đến sắc mặt Thẩm Quyến tốt hơn hẳn thì cô đã an tâm. Chỉ cần có thể nhìn đến chị, cô sẽ không thấy nhàm chán.
Đến gần mười giờ, hộ lý đã hơi thấm mệt, ngồi trên ghế tựa mà khép mắt, nhưng Thẩm Quyến vẫn còn tỉnh táo. Cố Thụ Ca thấy chị không có ý muốn ngủ, bèn sà xuống mép giường, thuật lại cho Thẩm Quyến nghe hết những chuyện mà quản gia Quý nói mấy hôm nay. Thẩm Quyến rất quan tâm đến tiến triển vụ án, nên là lắng nghe hết sức chăm chú.
Cố Thụ Ca lập tức cảm thấy dường như mình cũng có chút tác dụng. Giọng điệu cô cũng theo đó mà trở nên phấn chấn. Hơn nữa, những tin tức quản gia Quý mang đến đều xem như tích cực, thế nên Cố Thụ Ca kể lại càng hăng hái.
Lực chú ý của Thẩm Quyến dần chuyển sang Cố Thụ Ca. Thấy ánh sáng trong mắt em lấp lánh, cô cũng yên tâm phần nào.
Nhưng ánh sáng ấy không duy trì quá lâu. Hôm sau, quản gia Quý đến, vẫn mang theo những tin tức bên ngoài. Hơn nữa TV trong phòng bệnh cũng xem được bản tin, hộ lý còn có thể đọc báo cho Thẩm Quyến. Cố Thụ Ca cảm thấy mình lại trở nên vô dụng.
Thẩm Quyến nóng ruột. Cô đã nhận ra trạng thái hồn thể của tiểu quỷ có liên quan trực tiếp đến cảm xúc tâm lý của em. Những khi em tích cực, hồn thể sẽ rắn chắc hơn một chút. Khi cảm xúc tiêu cực, hồn thể sẽ trở nên trong suốt, phần rìa cũng mơ hồ.
Cố Thụ Ca cho rằng mình che dấu rất tốt, chỉ là lòng dạ cô nàng chỉ có bấy nhiêu đó, cộng thêm sự hiểu biết của Thẩm Quyến về em, thế nên cái che dấu rất tốt đối với Cố Thụ Ca, vào mắt Thẩm Quyến chính là dễ dàng nhìn thấu hết thảy. Thẩm Quyến muốn an ủi tiểu quỷ. Cô nhớ đến quả chanh trông rất giống Tiểu Ca mà trước đó em từng muốn. Thế là cô cho người đi mua về rất nhiều chanh, để Cố Thụ Ca chọn.
Nhìn đến thứ trái cây màu vàng ấy, vốn dĩ Cố Thụ Ca rất vui. Nhưng rồi phát hiện nó có một đống, chẳng hiểu vì sao cảm xúc lại trở nên u uất, dường như thấy mình không còn là duy nhất nữa.
Thẩm Quyến tựa vào đầu giường, đuổi khéo hộ lý ra ngoài rồi nói với Cố Thụ Ca: “Cái này gọi là chanh.”
“Chanh.” Cố Thụ Ca lặp lại, như bạn nhỏ vừa học nói chuyện. Cô không chạm đến chanh, chỉ có thể xem. Nhưng mà giờ đã không còn muốn nhiều như hôm đó nữa.
“Em sao vậy?” Thẩm Quyến lo lắng hỏi.
Cố Thụ Ca căng thẳng trong lòng, thầm nghĩ bị chị nhìn ra rồi sao? Cô vội ngồi thật ngay ngắn, lắc đầu, thấp thỏm nhìn Thẩm Quyến rồi đáp: “Không sao nha.” Nói đoạn, cô lại đánh lảng sang chuyện khác: “Chị có khát không? Mình kêu người kia trở vào đi.”
Người kia chính là hộ lý. Thật ra có đến vài hộ lý lần lượt thay phiên nhau, nhưng Cố Thụ Ca không để ý, cũng không phân biệt được ai là ai nên dứt khoát gọi chung hết là người kia.
Thẩm Quyến không khát. Mối quan tâm hiện tại của cô chính là Tiểu Ca. Vì thế, cô nói: “Em thoạt trông… rất không vui.”
Mũi Cố Thụ Ca lập tức cay cay. Cô cảm thấy mình không được cần đến, nhưng những lời ấy rất khó nói ra miệng. Cô không biết nên giải thích với Thẩm Quyến thế nào. Bởi vì không được cần nên cô rất sợ hãi. Thẩm Quyến không cần cô thì phải làm sao đây? Suy cho cùng thì một chút việc nhỏ cô cũng không giúp được cho chị.
Cô thường hay nhớ lại tình cảnh lúc vụ nổ xảy ra. Ai mà chấp nhận được chuyện khi bạn gái đang trong lúc nguy cấp mà mình lại không giúp được bất kì điều gì, thậm chí ngay cả hô to, tìm người cầu cứu cũng chẳng thể làm?
Cô nghĩ, Thẩm Quyến yêu một con quỷ không hề có cảm giác tồn tại như cô chắc sẽ không cảm nhận được sự an toàn. Cô thậm chí còn nghĩ thật ra như vậy cũng tốt, ít nhất là tốt cho Thẩm Quyến. Dù sao cô