BÍ MẬT - CHƯƠNG 8
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Lưu Quốc Hoa báo cáo tiến độ điều tra, chứng minh bọn họ đã rất cố gắng đối với người ủy thác cùng vụ án này xong là đi ngay.
Thẩm Quyến cũng không dừng lại, trực tiếp khởi động ô tô.
Cố Thụ Ca xoắn xuýt ở băng sau một lúc rồi lại mon men mò về ghế lái phụ. Chỗ này vốn dĩ chính là chỗ của cô. Trước kia, mỗi lần Thẩm Quyến lái xe, cô đều ngồi ở đây. Cho dù... cho dù năm đó cô hiểu lầm, Thẩm Quyến không có tình cảm ấy với mình nhưng ít ra bọn họ vẫn là người nhà, ngồi trên ghế lái phụ cũng không có gì.
Cô cố gắng xem nhẹ dụng ý thật sự trong lòng là muốn ở gần Thẩm Quyến hơn một chút, cứ tự thuyết phục bản thân như vậy.
Thẩm Quyến lái xe rất ổn, thong thả bon bon giữa chốn thị thành tấp nập, không nhanh cũng không chậm. Mắt cô chăm chú nhìn thẳng, thi thoảng lại ngó kính chiếu hậu một cái, không chút lơ là. Cho dù đang chờ đèn đỏ cũng hết sức tập trung chú ý tình hình giao thông.
Cố Thụ Ca không biết chị muốn đi đâu. Cô dần thất thần, suy ngẫm vấn đề Lưu Quốc Hoa đưa ra vừa rồi.
Có ai biết được chuyện cô về nước?
Cố Thụ Ca cẩn thận ngẫm nghĩ một lượt, phát hiện quả thật có người biết. Là một bạn học của cô.
Ngày đó, trong tiết học, cô dùng điện thoại đặt vé máy bay. Người bạn kia đã nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của cô rồi hỏi một câu: "Cậu định về nhà à?"
Cô ta hỏi câu đó xong, không đợi Cố Thụ Ca trả lời đã tiếp tục cúi đầu ghi chép, chuyển sự chú ý quay lại bài giảng. Đó là một đoạn ký ức vô cùng ngắn ngủi, chỉ chừng mười mấy giây, cho nên Cố Thụ Ca mới không nhớ ra ngay. Giờ ngẫm lại, cô vẫn cảm thấy rất khó tin. Người bạn kia là một nữ sinh có quan hệ khá tốt với cô trong trường, vì mang họ Lý nên mọi người đều gọi là Mộc Tử*. Cũng là người Hoa, tính cách rất điềm đạm, lúc cười rộ lên sẽ có hai lúm đồng tiền bên khóe miệng, trông có vẻ ngây thơ như học sinh. Ba cô ta là bác sĩ, mẹ là giáo viên trung học, gia đình vô cùng bình thường, không xem như giàu có nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thiếu ăn thiếu mặc. Những tin tức đó đều là do Mộc Tử nói cho cô khi bọn họ quen biết nhau chưa đến ba ngày.
*Chữ Lý (李) là ghép từ chữ Mộc (木) và chữ Tử (子).
Một người hoàn toàn không có tâm cơ gì, không thể nào là cô ấy. Nhưng rất có thể cô ta đã nói cho người khác nghe. Vậy số người biết liền tăng nhiều, nhưng cũng dễ tra, chỉ cần tìm Mộc Tử hỏi một câu là có được danh sách chính xác.
Cố Thụ Ca suy nghĩ cả buổi trời mới ra được chút manh mối, sau đó lại vấp phải vấn đề nan giải vẫn luôn tồn tại kia. Cô vẫn chưa biết phải làm sao mới có thể nói cho Thẩm Quyến manh mối mình biết được.
Cố Thụ Ca đau đầu. Cô đảo mắt nhìn ra cửa sổ, phát hiện hai người lúc này đã ra khỏi thành phố. Xem thời gian, vậy mà đã hai tiếng trôi qua. Đây là muốn đi đâu? Cố Thụ Ca mờ mịt, nhìn sang Thẩm Quyến, lại không cách nào tìm ra được manh mối gì từ vẻ mặt chị.
Vì thế cô đành phải ngồi yên.
Lại hai tiếng nữa trôi qua, các cô đến dưới chân một ngọn núi hẻo lánh, ít người qua lại. Thẩm Quyến xuống xe, vừa đi vừa nhìn chung quanh, tìm được một con đường mòn bị che khuất bởi cây cỏ, bước lên. Cố Thụ Ca cũng vội vàng đuổi theo.
Đó là một con đường lát đá xanh. Trên các phiến đá mọc đầy rêu, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Hai bên đường cây cối rậm rạp, có thể tưởng tượng ra nếu là mùa xuân hạ thì nơi này sẽ là cảnh tượng um tùm đến độ nào.
Đường rất hẹp, cơ bản chỉ vừa đủ cho hai người sóng vai. Thẩm Quyến đi trước, Cố Thụ Ca theo sau. Cô tò mò nhìn chung quanh, không biết rốt cuộc Thẩm Quyến đến chốn rừng núi hẻo lánh này làm gì, lại càng không biết thời này rồi mà vẫn còn tồn tại một chốn hoang sơ như vậy tại nơi chỉ cách đô thị phồn hoa hơn hai tiếng lái xe.
Các cô đi nửa giờ, đến lưng chừng núi, đằng trước rốt cuộc xuất hiện một khoảnh sân. Nhìn từ xa chỉ thấy tường vây màu đỏ, ở giữa là cổng chính, cửa mở, không nhìn rõ khung cảnh bên trong. Đợi đến gần, thấy rõ rồi, Cố Thụ Ca mới phát hiện đây là một ngôi chùa.
Thẩm Quyến lặn lội đường xa đến một ngôi chùa trong rừng núi hẻo lánh làm gì? Cố Thụ Ca vô cùng khó hiểu, nhưng chẳng mấy chốc cô đã nhớ đến chuyện tối qua, nhớ đến những lời cuối cùng Lưu Quốc Hoa nói ban nãy, lập tức rõ ràng.
Chuyện trong nghề phải hỏi người trong nghề. Chuyện thần quái, thỉnh giáo hai tông Phật, Đạo là cách tốt nhất. Thẩm Quyến muốn biết cô có thật sự đang tồn tại hay không, hoặc là nói, chị muốn tìm cô.
Cố Thụ Ca mang vẻ mặt phức tạp đi theo sau Thẩm Quyến. Đột nhiên, tay chân cô dừng lại, chỉ có thể lẳng lặng nhìn theo bóng dáng có phần đơn bạc của chị.
Cửa chùa rộng mở, trên cửa có một tấm biển, trên biển là ba chữ Chùa Quảng Bình được viết bằng kiểu chữ Triện. Nhìn qua cửa chùa có thể thấy một tòa đình viện lượn lờ hương khói.
Thẩm Quyến bước qua ngạch cửa. Cố Thụ Ca đi theo, cũng muốn vào trong. Nhưng cô mới nhấc chân đã phát hiện có một bức tường vô hình chắn trước mặt.
Cô hoảng sợ, vươn tay sờ thử, quả nhiên sờ được một bước tường trong không khí. Nhìn không thấy, nhưng thật sự có tồn tại.
Thẩm Quyến vẫn tiếp tục đi vào trong. Bóng dáng chị ngày một khuất xa. Cố Thụ Ca đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, như có sự liên hệ nào đó giữa cô và Thẩm Quyến bị đứt đoạn. Cố Thụ Ca nôn nóng, cũng bất chấp hình tượng, dùng cả người nện lên bức tường vô hình kia.
Ngôi chùa này không lớn, sân hai cổng, điện trước thờ tượng Phật để khách hành hương thăm viếng, sân sau là nơi ở của các tăng nhân, nhà bếp và chỗ học buổi sáng.
Thẩm Quyến bước vào chùa. Mùi đàn hương quanh quẩn bên người, không khí yên tĩnh, cổ kính ngập tràn khắp các ngõ ngách. Đầu tiên cô vào điện trước dâng một nén nhang. Thẩm Quyến không có tín ngưỡng tôn giáo, nhưng dù đến chùa miếu hay đạo quan, cô đều sẽ dâng một