BÍ MẬT - CHƯƠNG 82
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Thẩm Quyến đột nhiên bật cười, cả Cố Thụ Ca và Kính Vân đều cảm thấy kì quái. Nhưng ý cười của Thẩm Quyến rất ngắn ngủi, chỉ thoáng cái đã trở lại như thường: “Ác niệm rời đi có để lại một câu, nói rằng muốn có thực thể, có thể vào Phật dưỡng hồn tĩnh tu. Tiểu Ca thử rồi, em ấy không vào Phật ngọc được.”
Nếu vào không được, lại làm sao mà tĩnh dưỡng bên trong?
Kính Vân thoáng kinh ngạc, đáp: “Cô đưa túi bùa cho tôi xem thử.”
Túi bùa này vốn dĩ chính là Kính Vân cho, ông ta đương nhiên quen thuộc với nó. Hiện tại muốn xem, chỉ có thể là xem túi bùa đã thay đổi thế nào. Thẩm Quyến hiểu, bèn lấy nó ra khỏi túi, đặt vào lòng bàn tay Kính Vân.
Ban đầu, túi bùa này từng có một lực hút mãnh liệt với Cố Thụ Ca, thúc đẩy cô theo sát nó. Nhưng hiện tại, lực hút ấy đã yếu đến gần như không cảm nhận được. Ánh mắt Cố Thụ Ca dừng trên túi bùa màu vàng sáng, thấy Kính Vân nhận lấy nó, đặt trước mắt, quan sát cẩn thận.
Kính Vân nhìn một lúc lâu, lại lấy miếng Phật ngọc bên trong ra, lòng bàn tay như lơ đễnh lướt qua nó, rồi ông ta nói: “Cô từng cho Phật ngọc tẩm máu.”
Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Thẩm Quyến kể lại một lượt chuyện Cố Thụ Ca trúng đạn biến mất. Kính Vân khẽ gật đầu: “Thảo nào cô ta không bị đánh tan, còn hồi phục nhanh như vậy, đúng thật là đã tĩnh dưỡng trong Phật dưỡng hồn. Hơn nữa máu cô cũng có hiệu quả củng cố hồn thể.”
Nói đến đây, Kính Vân lại tán đồng với phương pháp mà ác niệm để lại: “Phật dưỡng hồn đúng là có thể khiến tiểu quỷ này dưỡng ra được thực thể.”
Chỉ cần có thực thể, Thẩm Quyến lại giúp tiểu quỷ tạo một thân phận thì cô nàng đã có thể sinh hoạt trong xã hội loài người, cũng không khác gì người bình thường. Thẩm Quyến vốn hướng về khả năng ấy. Cô ngồi thẳng người, nói: “Xin đại sư dạy tôi.”
Cố Thụ Ca nhìn Thẩm Quyến, rồi lại nhìn sang Kính Vân.
Kính Vân thở dài, lắc đầu: “Người bình thường có được Phật dưỡng hồn là sẽ mang theo bên người giống như thí chủ. Âm quỷ đến gần Phật dưỡng hồn cũng được tẩm bổ. Nhưng tẩm bổ như vậy vẫn quá ít ỏi. Cần phải kết hợp thêm linh khí và công pháp mới dưỡng ra được thực thể. Mà dưỡng ra thực thể mới chỉ là một bước nhỏ, còn phải tu luyện trong thời gian rất dài mới có thể từ quỷ thành quỷ tiên, chứng được đại đạo.”
Kính Vân nói rất kĩ càng, tỉ mỉ. Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca cũng nghe thật sự chăm chú. Nhưng điều Cố Thụ Ca nghĩ lại là, tôi không muốn tu luyện thành quỷ tiên nha, tôi không có tham vọng đó. Điều tôi muốn chỉ là được ở bên Thẩm Quyến thật dài lâu mà thôi.
Kính Vân còn đang thao thao: “Nhưng rất hiếm người biết Phật dưỡng hồn thật ra là một tiểu thế giới có sẵn linh khí. Vào trong tu luyện, làm ít được nhiều.” Nói đoạn, ông ta lại nhìn sang Cố Thụ Ca: “Sau khi trúng đạn, cô hẳn đã vô tình đi vào Phật dưỡng hồn, thế nên mới giữ được ba hồn sáu phách, chỉ thiếu một phần hồn thức.”
“Hồn thức?” Cố Thụ Ca hỏi.
“Đúng vậy. Hồn thức đối với quỷ cũng tương đương ba hồn sáu phách đối với người. Thiếu một phần, nhẹ thì ngu dại, nặng thì tử vong.” Kính Vân giải thích, lại tấm tắc lấy làm lạ, “Nói tới đây, cũng là một bí ẩn. Sao cô lại không bị ngốc?”
Kính Vân có thể xem như cao tăng lợi hại nhất thời bấy giờ. Nhưng bí ẩn trùng trùng trên người tiểu quỷ này vẫn khiến ông ta nhìn không thấu. Cũng thật hiếm thấy.
Cố Thụ Ca căm tức nhìn Kính Vân. Thẩm Quyến nói: “Em ấy mất đi ký ức, cái gì cũng không nhớ rõ.”
Cố Thụ Ca còn đang bất mãn vì lời Kính Vân, chợt nghe Thẩm Quyến nói vậy lại cụp mi nhìn sang, dùng ánh mắt bày tỏ không phải cái gì em cũng không nhớ, em nhớ được chị.
Thẩm Quyến nhìn lại, ý bảo chị biết.
Cố Thụ Ca lại vừa lòng.
Biết được không phải hoàn toàn không ảnh hưởng, Kính Vân vẫn kinh ngạc. So với ngu dại thì mất đi ký ức đương nhiên nhẹ hơn nhiều. Tiểu quỷ này có quá nhiều chỗ khiến ông ta ngạc nhiên. Kính Vân tạm thời gác lại chuyện này, tiếp tục nói về Phật dưỡng hồn: “Phật dưỡng hồn có bao nhiêu ưu điểm đi nữa thì người đời cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, bởi vì không tìm được cách tiến vào.”
Nếu là quỷ khác, Kính Vân quá nửa sẽ khuyên từ bỏ ý niệm ấy, nhưng tiểu quỷ trước mắt thì khác. Cô nàng đã đánh bậy đánh bạ vào được, nếu đã có lần thứ nhất, ai biết sẽ có lần tiếp theo hay không. Vậy mới thấy, vận khí của tiểu quỷ này thật sự quá tốt. Tuy gặp nhiều gian nguy nhưng kết quả luôn là sau cơn mưa trời lại sáng.
“Tôi phải suy ngẫm thêm.” Kính Vân nếu trở về nghĩa là đã có lòng giúp đỡ. Ông ta nói với Thẩm Quyến, “Túi bùa này để tôi nghiên cứu vài hôm.”
Thẩm Quyến đương nhiên đồng ý: “Mấy ngày này đành phiền đại sư ở lại đây.” Tuy nguyện ý đưa túi bùa cho Kính Vân nghiên cứu nhưng cô vẫn không yên tâm nếu để nó rời xa, lại càng không đồng ý cho Kính Vân mang đi. Hơn nữa, cô cũng lo Cố Thụ Ca cách túi bùa này quá xa sẽ xảy ra chuyện.
Kính Vân biết nỗi băn khoăn của Thẩm Quyến, cũng đồng ý.
Người làm trong nhà đã nghỉ hết. Thẩm Quyến cần tự tay sắp xếp một phòng nghỉ cho hòa thượng. Cô đứng dậy, đi một bước rồi lại dừng. Cố Thụ Ca cũng đứng, thấy Thẩm Quyến dừng, bèn dừng theo.
Thẩm Quyến hỏi: “Ác niệm còn tồn tại không?”
Cố Thụ Ca không ngờ Thẩm Quyến lại hỏi điều này, bèn nhấp môi dưới, cúi đầu. Lần này trên đầu cô nàng không xuất hiện quả chanh, bởi vì so với ghen tuông thì tự ti lại càng chiếm phần nhiều. Cô không có ký ức, thế nên không biết mình và Thẩm Quyến đã từng trải qua những gì. Cô biết Thẩm Quyến tốt với mình, nhưng lại không rõ cái tốt ấy là căn cứ vào đâu, có vững chắc hay không.
“Đưa tay cho tôi.” Kính Vân nói, rồi xòe lòng bàn tay với Cố Thụ Ca.
Cố Thụ Ca muốn biết vẻ mặt Thẩm Quyến hiện tại thế nào, nhưng lại không dám xem. Cô thử vươn tay đặt vào lòng bàn tay Kính Vân, kết quả không ngờ thật sự chạm đến.
Cố Thụ Ca kinh hãi. Thẩm Quyến cũng có phần bất ngờ.
Kính Vân lại thản nhiên khép mắt, cầm lấy tay Cố Thụ Ca, tìm kiếm một phen mới nói: “Không còn nữa.”
Cố Thụ Ca lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ, tình địch đã không còn. Thẩm Quyến lại không có phản ứng gì, chỉ gật đầu, sau đó ra hiệu Cố Thụ Ca đi theo mình.
Các cô lên lầu hai. Cố Thụ Ca theo sát Thẩm Quyến. Cô đã biết bố cục ngôi nhà, nhưng nơi này đối với cô mà nói vẫn khá xa lạ. Thẩm Quyến dẫn Cố Thụ Ca vào một căn phòng cho khách. Trong phòng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, nói sắp xếp cũng chỉ là lấy các món đồ dùng sinh hoạt từ ngăn tủ ra, đặt lên đúng chỗ mà thôi.
Thẩm Quyến vẫn im lặng, cô đang suy nghĩ.
Chị đang nghĩ ác niệm