Đinh Tiễn quay đầu lại, trong tia sáng chói mắt, cô nhìn thấy một chàng trai khoanh tay dựa vào cửa sắt xanh to lớn, miệng nhếch lên vẽ nên nụ cười giễu cợt, cười cũng cao sắp bằng cánh cửa sắt này rồi, cái vẻ đối nghịch cùng cô đấy, sao lại trông ngây thơ đến thế kia chứ.
Cứ mặc kệ cậu, cô tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng lại truyền đến tiếng gọi, “Này.”
Đinh Tiễn kiên định bước đi.
“Cậu và Lưu Tiểu Phong có chuyện gì đấy?”
Chu Tư Việt khoanh tay, lạnh nhạt hỏi một câu.
Thật ra lúc đó Đinh Tiễn rất muốn ngoái đầu lại hỏi cậu: “Vậy giữa cậu và Dương Thuần Tử là có chuyện gì, sao cậu không nói chuyện với cậu ấy?”
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại không nhịn được lắc đầu.
Vậy thì tính cái gì chứ?
Cứ thế đi được hai bước, Đinh Tiễn đụng phải Chu Tông Đường, Chu Tông Đường vừa xuống xe, đỡ lấy Chu phu nhân, gọi cô: “Tiễn Tiễn?”
Đinh Tiễn chợt ngẩng đầu lên, đập vào mắt là cảnh vợ chồng nhà họ Chu hoà nhã dễ gần.
Chu phu nhân rất thích tiểu nha đầu này, khai giảng đã lâu mà không thấy cô bé đến, bà thầm trách.
“Cháu đến tìm Tư Việt hả?”
Đinh Tiễn trả lời theo bản năng: “Không không không… Mẹ cháu bảo cháu đến đưa bánh phù dung cho dì, cháu đã đưa đồ cho Chu… Tư Việt rồi ạ.”
Chu phu nhân đưa mắt nìn ra sau, con trai nhà mình cứ như hệt thần giữ cửa ngăn lại, tưởng rằng Chu Tư Việt không cho cô vào, bà liền mỉm cười kéo người đến: “Lại đây, vào ngồi một lát đã nào.”
“… Không, không cần đâu ạ.”
Chu phu nhân rất dịu dàng, nói chuyện vừa phải, không cho xen vào, kéo Đinh Tiễn đi lại cửa nhà mình, cũng chẳng để ý đến ông chồng ở sau lưng.
Thật sự không cần mà, Đinh Tiễn kêu khổ trong lòng, nhưng lại không đành lòng từ chối Chu phu nhân dịu dàng như thế.
Lúc đi qua cửa.
Thiếu niên cao to cúi đầu nhìn cô, khẽ chế giễu một tiếng rồi xoay người đi vào trước.
Chu phu nhân kéo Đinh Tiễn đến ngồi xuống ghế, rồi lại sai Chu Tư Việt đi rót nước cho Đinh Tiễn.
Chu Tư Việt rót cốc nước, thuận tiện ngồi xuống ghế đơn bên cạnh, tự mình uống.
“…”
“…”
Chu phu nhân: “Bảo con rót nước cho Tiễn Tiễn mà.”
Chu Tư Việt nghiêng người với lấy điều khiển tivi, bị Chu phu nhân đập một cái, cậu bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, thấy ánh mắt sắc nhọn như muốn nổi đóa của Chu phu nhân, cậu giơ tay lên nhận thua, “Được rồi được rồi.”
Thế là đứng lên, lê dép loẹt xoẹt đi vào bếp rót một cốc nước đem ra, đưa tới trước mặt Đinh Tiễn, hơi cúi người, giọng đầy nhạo báng: “Đây, đại tiểu thư.”
“… Cám… ơn.”
Chu Tư Việt nhếch môi: “Khách khí.”
Ngồi chưa đến hai phút, Đinh Tiễn đã đặt cốc nước xuống, lắp bắp nói: “Dì Chu à, cháu… cháu về đây ạ, cháu vẫn chưa làm xong bài tập.”
Chu phu nhân ngạc nhiên: “Bảy ngày lận mà, sao vẫn chưa làm xong bài tập vậy?”
Đinh Tiễn mở miệng, nhưng đã bị ai đó cười nhạt ngắt lời: “Ham chơi quá đấy mà.”
Đinh Tiễn trừng mắt, Chu phu nhân cũng trừng mắt.
“Cháu có việc đi nơi khác nên bị trễ ạ.”
Chu phu nhân gật đầu, cũng không giữ lại, “Vậy thì mau về làm bài tập đi, dì cũng không làm cháu chậm trễ nữa, mai là đi học rồi đấy, cũng đừng la cà nữa, mau đi về đi, để dì bảo Tư Việt đưa cháu về.”
Không cần mà, chỉ có mấy bước chứ mấy.
Đinh Tiễn vừa định từ chối thì Chu Tư Việt đã đứng lên, đi ra cửa thay giày, “Vừa hay tôi cũng muốn ra ngoài tìm Tưởng Trầm.” Thay xong thì liếc mắt nhìn cô, thấy cô không nhúc nhích thì mất kiên nhẫn nói: “Đi thôi.”
Gió thu kêu xào xạc, đỏ cả một rừng cây.
Trong con ngõ nhỏ, hai bóng người một cao một thấp sóng vai bước đi, tà dương treo nghiêng sau những căn nhà thấp bé, hắt lấy những tia sáng dày đặc loang lổ.
Đinh Tiễn cúi đầu mím môi, ngón tay xoắn nhẹ, nói: “Cậu về đi.”
Chu Tư Việt mặc đồ thoải mái, bên ngoài khoác áo khoác đen, kéo khóa lên cao che kín cằm, hai tay đút trong túi, làm như không nghe cô nói mà mở miệng hỏi: “Còn mấy tờ chưa làm xong?”
Đinh Tiễn ủ ê: “Bốn tờ.”
“…”
Một giây sau đó đầu bị ăn đập một phát, “Đi chơi cũng không biết mang theo bài tập à?”
Đinh Tiễn đau, đưa tay xoa nơi bị đập, vẻ mặt đau khổ: “Thì cứ tưởng chỉ đi hai ngày thôi, kết quả có chuyện nên kéo dài tới ngày thứ năm mới về, cậu tưởng tôi ngốc chắc? Ai đi chơi lại mang theo bài tập hả.”
Bỗng Chu Tư Việt nhìn thẳng mà nói: “Vốn tưởng cậu là đồ ngốc chứ.”
Đinh Tiễn: “…”
“Giờ suy nghĩ lại…” Cậu quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy khó hiểu hơn bình thường nhiều, lại đen bóng, suýt nữa Đinh Tiễn đã bị câu hớp hồn, để mặc cậu nhạo báng mà dắt đi.
Chỉ nghe thấy cậu khôi phục giọng nói lười biếng: “Cậu tuyệt đối không ngốc đơn giản như thế.”
Nơi khóe miệng còn lấp ló nụ cười.
Tôi chính là đồ ngốc đấy.
Lại còn mong đợi gì ở cậu nữa chứ.
Đinh Tiễn dừng bước, đạp một phát với bóng lưng cao lớn của cậu.
Cô đi nhanh hơn, bỏ người sau lưng lại rồi quăng lại một câu lạnh lùng: “Tôi đến nơi rồi, cậu về đi.”
Nhưng chưa đi được hai bước thì đã bị người ta xách cổ áo kéo về.
Đinh Tiễn nổi đóa, vẻ mặt tức giận phùng mang trợn mắt biểu hiện đến mức cao nhất.
Lại là một tiếng cười khẽ.
“Đến đâu chứ, đằng trước là nhà Tưởng Trầm, nhà cậu ở đằng sau kìa.”
Đinh Tiễn chợt bừng tỉnh, hình như bắt đầu từ khi ra cửa thì cô đã theo cậu đi hướng ngược lại, quả nhiên gặp phải cậu, ngay cả dây thần kinh trong não cũng xoắn cả lại.
Cô tức giận xoay người bỏ đi.
Chu Tư Việt chặn người lại, “Chờ tôi một lúc.”
Tại sao phải chờ cậu chứ.
Đinh Tiễn chẳng thèm để ý đến, đẩy cậu ra.
Cuối cùng lại chọc giận người ta, “Làm ồn đủ chưa?”
Chu Tư Việt rất ít khi nghiêm túc tức giận như thế, có lúc cùng đám Tưởng Trầm đùa giỡn cũng đều vừa cười vừa mắng, con trai mà, đâu có ghi hận bao giờ.
Sau mấy ngày ở chung trên trường, phát hiện nhân duyên của cậu rất tốt, ai cũng muốn làm bạn với cậu, rất thích nói cười lông bông với nhau, nhưng cũng có người không thích cậu.
Ví dụ như Hà Tinh Văn.
Cảm thấy cậu chính là loại người thích ở trước mặt người khác giả vờ chơi bời, thực chất đến tối lại ở nhà liều mạng học bài ngụy trang mình thành học sinh thiên tài, thỉnh thoảng mấy lần không gặp sẽ châm chọc đôi câu.
Có điều chưa thấy cậu nổi nóng với người khác bao giờ, luôn là nụ cười nhạt thờ ơ, rất rộng rãi với người khác.
Nhưng cậu lại cực kỳ kiêu ngạo.
Buổi chiều, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh không một bóng người lui tới, một tiếng gào này để lại âm vang, cứ quanh quẩn bên tai Đinh Tiễn.
Từ nhỏ cô đã luôn kiềm nén, không nổi giận bao giờ, đừng nói đến nam sinh, ngay cả nữ sinh cũng chưa hét lên với cô như thế, chỉ mới một chút đã dọa cô sợ đến choáng váng, ngẩn người đứng ngây tại chỗ.
“Rốt cuộc cậu tức cái gì hả?”
Chu Tư Việt khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, cúi đầu hỏi cô.
Đinh Tiễn nhìn câu, suýt nữa đã thốt ra câu “tôi thích cậu đấy đồ ngốc” rồi, cô dời mắt đi chỗ khác, ép mình không nhìn vào đôi mắt sáng tỏ kia của cậu, quá trong suốt.
Rất sợ tâm tư dơ bẩn của mình bị nhìn thấu.
Mấy ngày nay Chu Tư Việt vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là điều gì đã kích thích nha đầu này vậy, nghĩ tới nghĩ lui, chính là bắt đầu từ buổi chiều hôm trực nhật đó, vậy là cậu thành khẩn bày tỏ: “Được rồi, mấy ngày qua tôi phớt lờ cậu là tôi không đúng, tôi xin lỗi. Cùng lắm sau này tôi sẽ tự trực nhật là được chứ gì?”
“Còn nữa, mặc dù nói thế nhưng tôi vẫn không thấy mình nói sai gì, cậu bảo sợ bị người ta chỉ trỏ, nhưng cậu gần gũi với Lưu Tiểu Phong
như thế, bộ không sợ sẽ bị người ta nói ra nói vào với cậu ta à? Điều này không logic lắm.” Cậu nhấp môi dưới, lấy lại vẻ kiêu ngạo, hai tay đút túi, nói: “Có điều, nếu tôi đã làm bạn cùng bàn với cậu thì nhân nhượng cậu là đúng, thỉnh thoảng có thể chịu được cậu nổi nóng tức giận, nhưng không được nhiều lắm, cậu nhìn Khổng Sa Địch xem, có phải ngày nào cũng cãi cọ với Tống Tử Kỳ đâu, cậu đừng quá đáng đấy.”
Đinh Tiễn: “Dựa vào đâu mà tôi phải giống Khổng Sa Địch?”
Chu Tư Việt liếc mắt nhìn cô, ý cảnh cáo: “Quá đáng đấy.”
Giữa con gái với nhau sợ nhất là bị đem ra so sánh, cậu xem ai ai cũng đều như thế, mà vì sao cậu lại không như thế? Mà một khi đã nói thế, thì sau đó chính là trận đại chiến.
“Khổng Sa Địch có đẹp không?”
Đột nhiên Đinh Tiễn hỏi một câu ngoài chủ đề.
Chu Tư Việt bối rối, “Cái gì?”
“Khổng Sa Địch đẹp hay Vưu Khả Khả đẹp?”
Chu Tư Việt: “Vưu Khả Khả là ai?”
“… Cậu không đọc thư tình à?”
Trong nháy mắt Chu Tư Việt xù lông lên: “Cậu còn mặt mũi mà nhắc đến hả?”
Đinh Tiễn: “Đó là bất ngờ mà!”
Chu Tư Việt nhướn mày, “Hử?”
Thế cục lại lần nữa rơi vào tay cậu, mỗi khi nói chuyện với cậu, luôn là cậu nắm giữ quyền chủ động.
Đinh Tiễn giải thích đầu đuôi câu chuyện lại cho cậu.
Chu Tư Việt gõ đầu cô cảnh cáo: “Lần sau mà còn dám nhét thứ bậy bạ đó vào học bàn tôi, tôi sẽ báo chủ nhiệm chuyện lần trước cậu cúp tiết.”
“Chỉ có nửa tiết thôi mà, cậu nhớ dai thế làm gì?”
Hơn nữa bộ tôi muốn nhét vào chắc?
Chu Tư Việt mặc xác cô, gọi điện cho Tưởng Trầm, trên tầng hai xuất hiện một quả đầu nhẵn nhụi, dọa Đinh Tiễn giật mình, “Không phải cậu ấy cưng nhất kiểu tóc của mình à, sao giờ lại cạo đầu trọc rồi?”
“Lão Tưởng bảo cạo đấy. Trước đấy nói bỏ kiểu đầu nhìn chướng mắt quá, thế là kéo đến chỗ bác thợ Trương ở đầu đường cạo luôn, thấy không?” Chu Tư Việt hất cằm chỉ lên trên, “Cửa sổ tầng hai khóa kín hết.”
“Vì sao?”
“Lão Tưởng sợ cậu ta nhảy lầu.”
“…”
Tưởng Trầm chạy xuống cầu thang, đưa một người máy nhỏ trong tay cho Chu Tư Việt, nghi ngờ liếc nhìn Đinh Tiễn: “Sao hai người lại đi chung với nhau?”
Chu Tư Việt cầm lấy, cúi đầu lật xem đồ chơi trong tay, cũng chẳng ngẩng đầu lên, “Mày lo cái gì, không phá của tao đấy chứ?”
Tưởng Trầm: “Nào dám? Thi xong là tao không động vào nữa.”
Dứt lời lại thấy Đinh Tiễn cứ nhìn mình chằm chằm, lập tức hung dữ trợn mắt nhìn cô: “Cậu nhìn cái gì?”
Đinh Tiễn không nhịn được nói: “Giống bí ngô quá…”
Vừa nói xong thì đến cả Chu Tư Việt đang cúi đầu kiểm tra người máy cũng không nhịn được nhìn lướt qua, “Cậu đừng nói chứ, từ này hình dung hợp lắm đấy.”
Hai người cười nghiêng ngả, mặt Tưởng Trầm đen đi, hít một hơi rồi cười mắng: “Con nhóc thối tha này, thù dai quá đấy.”
Những thành kiến và phiến diện của lúc trước, dường như đã bị gió thổi bay.
Hai người quay về.
Đinh Tiễn nhìn người máy tinh xảo trong tay Chu Tư Việt, “Cậu tham gia thi đấu bao giờ thế?”
Chu Tư Việt mù mịt, giơ người máy lên hỏi: “Cái này ấy à?”
“Ừ.”
Chu Tư Việt cười: “Cuối tuần trước.”
“Sao cậu không nói?”
“Có gì hay mà nói chứ, với lại cậu cũng không hiểu.”
Đinh Tiễn: “Tôi có thể đi cổ vũ cho cậu mà.”
Chu Tư Việt cười hừ một tiếng, đùa cô: “Giờ không sợ bị người ta nói ra nói vào nữa à?”
“…”
“Đây cũng chỉ là đồ chơi lúc nhỏ, giờ không chơi nữa rồi.”
Lại lần nữa quay về cửa nhà họ Chu, bỗng Chu Tư Việt nói với cô: “Bốn tờ đề chưa làm là gì?”
“Hả?”
Thấy cô ngẩn người, Chu Tư Việt mất kiên nhẫn giục: “Là bốn tờ nào?”
Đinh Tiễn nhanh chóng báo: “Hai tờ toán, hai tờ tiếng Anh.”
Không lâu sau, Chu Tư Việt cầm bốn tờ đề đi ra, một tay đút túi, một tay nhét bài làm vào trong lòng cô, “Đừng chép hết toán, không phải trình độ của cậu đâu.”
“…”
“Đi, đưa cậu về nhà.”
Thiếu niên dẫn đầu đi trước, tấm lưng dày rộng ở trước mặt cô, đèn đường kéo dài bóng cậu, vừa phóng khoáng lại cao siêu.
Đinh Tiễn ôm lấy bài thi còn sót hơi ấm, đứng tại chỗ hai giây, trong lòng như có hũ mật rót vào, bỗng cô toét miệng cười, cất bước đuổi theo bịch bịch, người nhẹ như én, lại như chú sẻ nhỏ vui vẻ.
Trong con ngõ yên tĩnh, truyền đến giọng nói véo von của thiếu nữ: “Chu Tư Việt này, hay tối nay cậu viết giúp tôi ba bài luận văn luôn đi?”
“Vậy để tôi ăn luôn cơm của cậu nhé?”
Chu Tư Việt uể oải nói.
…
Tuần đầu tiên sau quốc khánh, Lưu Giang điều chỉnh lại chỗ ngồi, cầm tờ giấy đứng trên bục giảng đọc chỗ ngồi mới.
Tất cả bạn học lớp ba đều đồng loạt chen chúc ở phía cuối phòng học.
Trước khi tuyên bố, Lưu Giang còn nhắc.
“Vì vẫn chưa hiểu các em lắm nên vị trí này là dựa theo thành tích kiểm tra chất lượng xếp ra, sau này mỗi học kỳ sẽ đổi chỗ một lần, lần sau sẽ không dựa vào thành tích nữa, mà thầy sẽ căn cứ vào biểu hiện của mỗi cá nhân để sắp xếp bạn cùng bàn thích hợp nhất cho các em, bây giờ, các bạn học nghe tên mình thì đến vị trí thầy đã chỉ định.”
Mọi người nín thở ngưng thần.
Đinh Tiễn căng thẳng lén nhìn Chu Tư Việt.
Nhưng cậu lại lạnh nhạt nhìn cô.
“Bàn đầu của tổ một, Dương Thuần Tử, Hà Tinh Văn.”
Theo chỗ ngồi có thể thấy được thứ tự xếp hạng, mọi người đều ngạc nhiên, Hà trạng nguyên lại không thi hơn Dương Thuần Tử.
“Bàn hai của tổ một, Trần Vọng, Giang Sơn.”
“…”
“Bàn sáu của tổ một, Chu Tư Việt, Đinh Tiễn.”
“…”
Bàn sáu của tổ hai, Tống Tử Kỳ, Đặng Uyển Uyển.”
Trong nháy mắt, cả Đinh Tiễn và Khổng Sa Địch đồng thời sầm mặt.