Đi cùng tôi, bằng cách nào cơ?
Đinh Tiễn cẩn thận suy ngẫm câu này, nhưng cậu lại không nói tiếp nữa, hai mắt thâm trầm nhìn cô, tựa như chắc chắn rằng cô sẽ bất chấp mọi thứ mà theo cậu. Mùi vị bị người khác gây khó dễ thật chua xót.
“Nhìn kìa, đom đóm.”
Đinh Tiễn ngạc nhiên giơ tay lên chỉ.
Trước mắt chợt lóe lên ánh sáng yếu ớt phát ra từ đom đóm, Chu Tư Việt nhìn sang theo tầm mắt của cô, thật đúng là, sau đó đưa tay nhấn lấy đèn đội đầu, tắt cái bụp.
“Tắt đèn đi.”
A?
Cô vừa quay đầu qua thì Chu Tư Việt đã đưa tay tới, tắt đèn trên mũ cô.
“Chúng rất nhạy cảm với ánh đèn, đèn pin sẽ làm ảnh hưởng đến ánh sáng của nó.”
Trong đám cỏ phía trước, có hai con đom đóm song song bay nhảy, ánh sáng màu xanh lá của đom đóm hòa cùng với lùm cây trong đêm đen, thế giới trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngượng ngùng.
“Câu vừa rồi cậu còn giữ lời không?”
Đinh Tiễn ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn cậu, ánh trăng dịu nhẹ vương nơi tóc cô.
“Tôi gạt cậu làm gì?” Một tay Chu Tư Việt chống xuống cỏ, cúi đầu nhìn cô cười.
Trước kia khi cấp ba, cậu rất thích dùng nụ cười kiểu này để che giấu một vài vấn đề cậu không muốn trả lời, lúc nói chuyện với người ta, khóe miệng cũng vẽ nên ý cười này. Đinh Tiễn hiểu rõ cậu như lòng bàn tay, trong đêm đen không có ai, mỗi hành động biểu cảm của cậu đều được cô phân tích rõ hàng vạn lần, vui thật hay vui giả, cô nhìn một lần là biết liền.
Cũng giống như tối nay, cậu rất kỳ lạ.
Một cái nhăn mày một tiếng cười đều rất lạ, như bị người khác bức bách nên mới nói ra những lời đó.
Trái lại Đinh Tiễn rất tĩnh táo, nhìn cậu hồi lâu, bỗng quay đầu đi áp lên đầu gối, nhẹ giọng nói: “Tớ sẽ suy nghĩ lại.”
Chợt Chu Tư Việt thu lại ý cười, ánh mắt chậm rãi dời khỏi người cô, cúi đầu, khều đám cỏ dưới chân, ừ nhẹ một tiếng.
Ngoài điện Vô Lương, bốn cánh cổng hình mái vòm đóng kín toàn bộ.
Ở hậu điện có tăng ni trực, Chu Tư Việt không làm phiền họ, dẫn Đinh Tiễn đi.
Ước nguyện chưa thành, lần sau còn phải đến một chuyến nữa.
Nguyên Phóng định sáng sớm hôm sau đón tàu trở về Bắc Kinh, nhưng Hình Lộ Phi lại không muốn về, muốn ở lại Nam Kinh chơi thêm mấy ngày, Nguyên Phóng quay qua hỏi Kê Hàng, Kê Hàng do dự mãi, rồi cũng quyết định ở lại.
Đổng Chính Phi và đàn chị Triệu Manh hẹn nhau cùng trở về Vũ Hán.
Kết quả chỉ còn lại bốn người họ là về Bắc Kinh.
Sáng sớm hôm sau, bốn người ngồi lên đoàn tàu màu xanh biếc quay về Bắc Kinh.
Năm ấy tàu tốc hành vẫn chưa phát triển, nhưng các tuyến đường ray đã được xây dựng đâu ra đấy, trên tàu cũng có không ít người bàn luận chuyện này, sau này mà có tàu tốc hành thì đi lại dễ hơn nhiều rồi, qua lại giữa người thân bạn bè cũng nhiều hơn, nghe nói đi từ Nam Kinh đến Bắc Kinh cũng chỉ mất bốn tiếng đồng hồ.
Trong toa tàu mọi người đều bàn chuyện viễn vông, Lâu Phượng và Nguyên Phóng chìm vào giấc ngủ.
Đinh Tiễn quay sang hỏi Chu Tư Việt đang chăm chú nhìn ngoài cửa sổ: “Nếu tàu tốc hành được đưa vào vận hành thì cậu muốn đi đâu nhất?”
Chu Tư Việt đeo tai nghe nghe nhạc, cậu điều chỉnh mức âm thanh xuống thấp – phòng khi Đinh Tiễn nói chuyện với cậu mà cậu lại không nghe thấy, sau đó quay đầu sang nhìn cô, lạnh nhạt đáp: “Hàng Châu.”
Đinh Tiễn sững sờ, ánh mắt của cậu như tơ nhện quấn quanh người cô, nở nụ cười nhạt khiến cho cả người cô da gà nổi hết cả lên, “Hàng Châu?”
Cậu cười, “Không phải cậu muốn đi à?”
“Tớ hỏi là cậu muốn đi đâu cơ mà.” Đinh Tiễn cúi đầu lẩm bẩm.
“Không có nơi nào muốn đi cả.” Cậu quay đầu về, nhắm mắt, dựa vào ghế, “Cũng không có thời gian.”
Đinh Tiễn thật sự tin rằng cậu chưa từng dừng lại.
Nguyên Phóng nói một năm nay cậu rất ít tham gia tranh giải, trong cuộc thi robot lúc trước còn thua cuộc, kỳ thi đó đã khiến tâm trạng của cậu không tốt, không hề khách khí với bất cứ một ai, thời gian còn lại đều ở cùng với giáo sư Diệp trong phòng thí nghiệm.
“Công việc trong phòng thí nghiệm rất bận hả?”
Cậu nhắm hai mắt lại, khẽ gật đầu, “Cũng bình thường.”
“Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Suy nghĩ hồi lâu, Đinh Tiễn cũng chỉ nghĩ ra được câu này.
Chu Tư Việt nhắm hai mắt bật cười, giơ tay lên xoa đầu cô, giọng điệu trêu chọc trước sau như một: “Cậu ngốc thật.”
Vừa dứt lời, đoàn tàu đã chạy vào ga, xình xịch xình xịch rồi dừng lại, lại có một tốp người đi lên, trong toa đầy tiếng người ồn ào huyên náo, lòng ngực Chu Tư Việt khó chịu khô hanh, chợt thấy thèm thuốc lá, cậu nghiêng đầu nhìn Đinh Tiễn, hất cằm qua bên kia, ý muốn cô đi ra ngoài.
Mới vừa đi vệ sinh xong, Đinh Tiễn biết cậu muốn hút thuốc, thế là nói, “Nhịn đi.”
Chu Tư Việt khàn giọng, khẽ đẩy trán cô, “Lúc nào đến lượt cậu quản tôi hả?”
Đinh Tiễn ngồi ngay thẳng: “Tớ làm thế là vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Biết nha đầu này từ trước đến nay thích mềm chứ không thích cứng, Chu Tư Việt nhìn chằm chằm cô một hồi, giọng dịu xuống, thương lượng cùng cô: “Được rồi, một điếu thôi, sẽ về ngay.”
Đinh Tiễn khăng khăng: “Nửa điếu cũng không được.”
Chu Tư Việt tức tới nỗi liếm liếm môi, dở khóc dở cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa tính mở miệng, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên âm thanh điềm đạm, một bà lão mặc bộ quần hoa nói với bọn họ: “Cậu bé à, nghe lời vợ mình đi, đừng có hút nha.”
Khụ.
Một câu nói khiến Đinh Tiễn đang uống nước lập tức bị sặc, không nhịn được ho khan kịch liệt, mặt cũng dần ửng đỏ.
“Cháu… không phải là… ”
Chu Tư Việt bỗng nhiên giơ tay vuốt lưng cho cô, “Uống chậm chút thôi chứ vợ?” Nói xong rồi đến bản thân cũng cười.
Đinh Tiễn đỏ mặt, dùng khủy tay chọc vào ngực cậu, lực không mạnh lắm, chẳng qua chỉ muốn cảnh cáo cậu, nhẹ như mèo gãi, Chu Tư Việt dựa vào ghế ngồi cười đến nổi bả vai cũng run lên.
Kết quả lại nghe bà lão thành khẩn nói, “Vợ cháu nói không sai, hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm. Ông lão nhà bà năm nay bị ung thư phổi, chính vì do mấy năm trước hút thuốc quá nhiều, ông ấy cai thuốc cũng được mười năm rồi mà cuối cùng vẫn bị bệnh đấy, cháu chớ có học theo.”
Bà lão càng nói càng đau lòng, che lấy hai mắt già nua đang chực khóc, nghẹn ngào: “Lúc còn trẻ ông lão nhà bà kinh doanh thủy sản ở Quảng Tây, bận rộn không ăn cơm, chỉ hút thuốc, bà khuyên ông ấy bao nhiêu lần nhưng ông ấy cũng không nghe, đến năm mươi tuổi đi khám sức khỏe mới ngớ ra bị bệnh, lúc ấy bắt đầu cai thuốc, nhưng đâu còn kịp đâu, bây giờ các
cháu còn trẻ, ngàn lần đừng học thói xấu, thuốc lá này nọ, đều là trò vui bọn quỷ Nhật Bản để lại để làm hại chúng ta hết.”
Mặc dù biết bà lão đã nhầm lẫn giữa thuốc lá và thuốc phiện, nhưng đối được người khác vừa khóc vừa khuyên như thế, cộng thêm nhiều người trong xe nhìn cậu như nhìn người xấu, Chu Tư Việt cũng mất hứng.
Hai tay cậu khoanh trước ngực, trái lại chẳng hề sợ những ánh mắt khác thường đó, mà còn trò chuyện cùng bà lão, nói: “Bà đừng đau lòng quá, chuyện đã như vậy rồi, có đau lòng quá độ cũng không được gì, ông ấy ũng không muốn thấy bà đau lòng vậy đâu, bà hãy giữ gìn thân thể trước đã.”
Bà lão lau nước mắt gật đầu liên tục.
Đinh Tiễn sửng sốt nhìn cậu dỗ người khác, mặt đầy kinh ngạc giơ ngón cái lên với cậu cậu.
Lợi hại quá nha.
Chu Tư Việt không để ý tới cô, đeo tai nghe ở trước ngực lên tai.
Làn này không phải là headphone màu đỏ nữa, mà đổi sang earphone.
“Cậu đang nghe gì thế?”
“Nhạc.”
“Bài gì?”
“Can you feel my world.”
Cậu nhìn cô, thấp giọng nói.
…
Tận rạng sáng mới đến Bắc Kinh, mười bốn tiếng ngồi tàu mệt mỏi, Đinh Tiễn gắng gượng được mười tiếng, rốt cuộc trong bốn tiếng cuối phải giơ tay đầu hàng, hai mắt nháy liên tục, rồi tựa vào trên vai Chu Tư Việt ngủ.
Lâu Phượng và Nguyên Phóng ngủ hơn nửa hành trình, còn hai tiếng sắp xuống xe thì lại bắt đầu hăng máu, kéo Chu Tư Việt chơi Blackjack*.
(*Bài Blackjack có cách chơi tương tự như trò xì dách (hay còn gọi là xì lát) ở Việt Nam.)
Suốt cả quãng đường Chu Tư Việt không hề chợp mắt, nhưng cũng không buồn ngủ, đưa mắt nhìn tiểu cô nương trên vai mình, cậu lấy áo khoác từ trong balo ra, đắp lên người cô, rồi lại đặt đầu cô lên vai mình.
Suốt hành trình cam tâm tình nguyện làm gối dựa cho cô, còn lo cô không được thoải mái nên luôn lấy tay đệm cho cô.
Thái độ chơi bài lơ đãng này đã giày xéo trái tim FA của Nguyên Phóng và Lâu Phượng đến cùng cực, lúc xuống xe, Lâu Phượng đã thăng lên làm fan girl số một của Chu Tư Việt. Sau này còn lên zhihu gửi một câu trả lời được ngàn like ——
Tôi là một người trời định yên ổn, thỏa mãn vừa lòng, chưa từng ghen tị bao giờ, chỉ duy nhất có một lần.
Tôi ghen tị với người bạn cùng phòng đại học của mình, cũng là bạn tốt bây giờ của tôi. Cô ấy thích thầm đàn anh Z nhiều năm, thậm chí còn vì đàn anh Z đó mà thi vào trường chúng tôi, xin phép được giấu tên trường, nếu nói ra tên của đàn anh kia thì có lẽ mọi người đều biết cả, sợ tạo phiền phức cho hai người trong cuộc kia nên tôi sẽ không tiết lộ cụ thể, tóm lại hiện tại đang ở trong lĩnh vực mà không một ai địch nổi.
Đàn anh Z ở trường rất khiên tốn, được nhiều cô gái thích, nhưng tính tình của đàn anh đó rất lạnh lùng, chưa từng cho ai cơ hội bao giờ, tôi cho rằng anh ấy rất kiêu ngạo, sau đó mới biết lúc anh ấy đi chung với bạn thân của tôi thì không phải như vậy, lúc đi tàu còn làm gối thịt cho bạn tôi ngủ suốt bốn tiếng, một đàn anh khác nói, ngày thứ hai đến trường tay của anh ấy không nhấc lên nổi, làm thí nghiệm cũng run tay lên tục.
Những điều này bạn thân tôi không hề biết, mọi chuyện đàn anh Z làm từ trước đến giờ đều không phải muốn khoe công trước mặt cô ấy, là một người đàn ông đặc biệt.
Cũng từng có người theo đuổi bạn thân tôi, nhưng phần lớn đều là người tâm địa gian xảo, trái ngược rất lớn với đàn anh của tôi.
Tính tình của bạn tôi cũng rất dịu dàng, sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, có một lần, tôi thấy hai người họ hôn nhau trong rừng cây, ngược chết tôi… Tôi cho rằng tình cảm cấm dục này là không hôn môi không lên giường.
…
Một bài dài mấy trang tận mấy ngàn chữ ấy lại được like rất nhiều, thậm chí có vô số người yêu cầu Lâu Phượng viết chuyện này thành tiểu thuyết.
Nhưng những điều này để sau hẵng nói.
Khi xuống tàu, Đinh Tiễn vẫn còn mệt rã rời, suốt quá trình đều mơ mơ màng màng được Chu Tư Việt dắt đi, xuyên qua đám đông ồn ào.
Cho tới lúc dừng ở cửa phòng ngầm dưới đất, được gió mát đánh úp, trong nháy mắt cô tỉnh táo lại.
“Chỗ nào vậy?”
Chu Tư Việt cúi đầu lấy chìa khóa: “Phòng làm việc.”
Xí.
“Lâu Phượng đâu rồi?”
“Cô ấy không đem chìa khóa, Nguyên Phóng dẫn cô ấy đến phòng cho khách trong ký túc xá rồi.”
Đinh Tiễn à một tiếng, lại cảm thấy có chỗ không đúng, bỗng vỗ đầu một cái, “Là tớ giữ mà.”
Chu Tư Việt liếc cô, cười cười: “Vừa rồi lúc trên tàu cậu không nói, Nguyên Phóng tưởng cả hai đều không mang theo.”
Đinh Tiễn ngẩn ra, “Tớ ngủ mà, sao cậu không đánh thức tớ.”
“Tôi có gọi rồi. Cậu nói không có.”
Đinh Tiễn không tin, nếu không sao mình lại không có ấn tượng gì hết bậy.
Vừa dứt lời, chợt bên trong cửa truyền tới âm thanh rên rỉ mơ hồ.
Đợi tới nghe rõ hơn, mặt Đinh Tiễn thoáng chốc đỏ lên.
Chu Tư Việt đứng trong bóng tối khẽ biến sắc.