Mỗi chúng ta đều từng mắc một căn bệnh, tên khoa học là —— hội chứng thánh mẫu Mary Sue.
Thiếu nữ bị bệnh này tức là mặc chứng ảo tưởng nhẹ, tưởng mình là nhân vật chính trong cuộc sống, tự mang hào quang của vai chính, người bị nặng thì đồng thời kèm theo các biến chứng như trái tim pha lê hay kiểu cách đỏm dáng.
Thiếu nữ tình hoài luôn thơ ca như thế đấy.
Cậu che chở mình một câu, mình yêu cậu cả một đời này.
Nhưng tình cảm tuổi trẻ luôn vô cùng mâu thuẫn, hôm qua thích cậu, hôm nay lại nói nhiều hơn một câu với nữ sinh khác, rồi ngày mai sẽ không thích cậu nữa; hoặc là hôm qua không thích cậu, hôm nay cậu chia nửa viên kẹo trong túi cho tớ, tớ quyết định từ ngày mai trở đi sẽ thích cậu.
Vừa mộc mạc lại đơn thuần.
Lúc đó Đinh Tiễn cũng mâu thuẫn như thế, một mặt cô không cho rằng mình thích Chu Tư Việt, mặt khác, khi cậu ta giảng bài cho nữ sinh khác, trong lòng thực sự rất khó chịu.
Cô cứ nghĩ hình mẫu của mình phải là nam sinh dịu dàng ga lăng như Hứa Kha, chứ không phải là con chim công ngạo mạn Chu Tư Việt này.
Nhưng cô khó chịu cái gì?
A, nhất định là chứng bệnh Mary Sue của cô phát tác rồi.
Đinh Tiễn nói xong cũng chẳng thèm nhìn hai người bọn họ, trực tiếp cúi đầu dọn sách vở trên bàn nhường chỗ cho nữ sinh kia, trong giờ nghỉ trưa lớp học vô cùng yên tĩnh, nắng trưa in dấu bóng râm, sột soạt sột soạt là tiếng động cô dọn đồ đạc.
Tia sáng đan xen nhau.
“Cậu lại mắc bệnh gì à?”
Giọng Chu Tư Việt không to không nhỏ, nhưng trong phòng học yên ắng lúc này, lại trở nên lạnh lùng to rõ.
Bàn tay dọn đồ của Đinh Tiễn chợt khựng lại, dây kéo hộp bút mới kéo có nửa, cả người đông cứng lại, bạn học xung quanh đồng loạt quay đầu sang, mấy chục cặp mắt rơi trên người cô.
Cô nhỏ giọng giải thích: “Tôi cho hai cậu không gian nghỉ trưa đấy, như thế cậu có thể thuận lợi bày bài hơn.”
Chu Tư Việt dựa ra sau ghế mỉa mai nhìn cô, hừ một tiếng: “Nhìn cậu quan tâm chưa kìa.”
Đinh Tiễn che tai không nghe, dứt khoát không để ý đến cậu, tiếp tục cúi đầu dọn dẹp, sau lại nở nụ cười với nữ sinh kia, “Mình sắp xong rồi.”
Nữ sinh kia nửa tỉnh nửa mê: “A, muốn đổi thật hả?”
Đinh Tiễn: “Đổi chứ.”
Chu Tư Việt cúi đầu viết đề, cũng không thèm ngẩng đầu lên, mái tóc rối xù ánh lên dưới tia nắng mặt trời, hệt như chú chó săn dễ sai bảo.
“Đổi rồi thì đừng có về lại nữa.”
Cậu nói vậy.
Đinh Tiễn vốn chỉ định đổi mỗi giờ nghỉ trưa, cô chỉ muốn đổi một nơi yên tĩnh để chợp mắt, nhưng giờ bị cậu nói thế, cô ôm hai cuốn sách chôn chân tại chỗ đi không được mà không đi cũng không xong.
Chu Tư Việt dứt lời cũng không thèm ngẩng đầu lên, ngay cả gáy cũng trông lạnh lùng vô cùng.
Đinh Tiễn giận dữ cắn răng, bỏ lại một câu: “Lát nữa tôi đến dọn bàn!”
Nói rồi hất đuôi ngựa cao ngạo đi về chỗ mới của cô.
“Soạt —— “
Giấy vở của Chu Tư Việt bị bút làm rách.
Đã thế ve ngoài cửa sổ còn phối hợp gáy hai tiếng.
Đinh Tiễn đổi chỗ đến hàng thứ tư phía trước, bạn cùng bàn mới vẫn là một nam sinh, tên là Hà Tinh Văn, là thủ khoa kỳ thi đầu vào năm nay, dáng dấp rất bình thường, cắt tóc đầu đinh, da ngăm đen, luôn mặc mỗi bộ áo quần bị giặt nhiều tới nỗi bạc phếch nhăn nhúm, tư thế ngồi hết sức nghiêm chỉnh, trông không khác gì học sinh tiểu học, tan tiết cũng chẳng đi đâu mà ngồi tại chỗ làm bài tập.
Đây mới là bạn cùng bàn “bình thường”, chứ không phải là cái kiểu phu nhân loại như Chu Tư Việt đó.
Điểm khác biệt duy nhất của Hà Tinh Văn đó là, cậu ta mới còn trẻ mà đã có tóc bạc, nếu chỉ nhìn từ đằng sau thì y hệt một ông cụ nhỏ.
Nhưng vẫn tốt hơn là con công ngạo mạn kia.
Buổi chiều Khổng Sa Địch đến tìm cô nói chuyện, nửa người chồm lên bàn cô mà khuyên: “Không về thật đấy à?”
Trong giờ học mọi người cứ nói chuyện hò hét ầm ĩ, thế nhưng chẳng hiểu sao lại có thể nghe thấy chất giọng nửa đùa trêu chọc người khác của cậu, xuyên qua biển người cứ thể chui thẳng vào trong tai cô.
Đinh Tiễn cúi đầu nằm dài trên bàn, bút trong tay vô ý thức nguệch ngoạc lên vở nháp, vẻ mặt bướng bỉnh: “Không về.”
Khổng Sa Địch kéo dài âm, “Ấy —— “, sau đó đưa tay cầm lấy vở nháp của cô, thấp giọng kêu lên: “Thế cậu viết tên cậu ta làm gì?”
Đinh Tiễn chợt giật mình, nhảy cẫng lên bổ nhào về phía Khổng Sa Địch, giơ tay chụp lấy vở nháp trong tay cô nàng, nhìn một cái.
Làm gì có tên nào, chỉ là một đống chữ nguệch ngoạc thôi mà.
Khổng Sa Địch cười gian: “Trong lòng cậu có quỷ.”
Đinh Tiễn lơ đãng ngồi xuống, thở dài một tiếng: “Cậu phiền quá đấy.”
Khổng Sa Địch dẩu môi: “Tớ chỉ là muốn nhắc nhở cậu, làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, cậu từ bỏ cơ hội tốt như thế là mất mát của cậu, nhìn là biết Đặng Uyển Uyển có ý với Chu Tư Việt, đến lúc đó người bị cướp đi rồi, cậu cũng đừng có khóc.”
Đinh Tiễn thờ ơ như không, bút vạch mạnh một đường trên nháp, nói: “Cứ tranh thủ mà cướp đi, nếu hai người họ mà thành đôi thì đến lúc đó tớ sẽ đốt hai dây pháo trước cổng trường, coi như cám ơn bạn học Đặng Uyển Uyển đã hy sinh thân mình vì dân trừ hại!”
Khổng Sa Địch cố ý nói: “Thế cơ á? Vậy tớ phải mau mau mua ghế, đợi qua mấy hôm nữa sẽ bắc ghế trước cổng xem pháo thôi.”
Đinh Tiễn liếc xéo cô nàng.
Khổng Sa Địch: “Bây giờ hai người họ nói chuyện vui lắm, Đặng Uyển Uyển còn hẹn cậu ta đi chơi game cùng đấy.”
“Đi đi.” Đinh Tiễn nói nhỏ.
Khổng Sa Địch ngắt lời, không muốn dài dòng cùng cô nữa mà hạ tối hậu thư: “Ngày mai mau chuyển về cho tớ, thực sự tớ chả muốn nghe líu ra líu ríu sau lưng nữa đâu, còn nữa, cậu mà không nhân một tháng này bồi dưỡng tình cảm, lỡ một tháng sau chủ nhiệm đổi chỗ ngồi, cậu lại càng không có hy vọng.”
“Không chuyển.” Đinh Tiễn ương bướng như con lừa, Khổng Sa Địch tức đến
mức định trợn mắt thì lại thấy cô từ từ ngồi thẳng dậy, cúi đầu bổ sung một câu: “Là cậu ta bảo tớ đừng về nữa.”
Khổng Sa Địch: “Ấy ấy ấy, hai cậu là vợ chồng đang cãi nhau đấy à? Cậu nhìn xem có giống hay không, anh mà bước ra ngoài thì đừng quay về nữa! Chắc chắn câu này mẹ cậu rất hay nói với bố cậu đúng không? Rồi không phải lúc bố cậu về thì mẹ cậu lại phục vụ ăn uống đàng hoàng sao?”
Tuy là nói thế, nhưng mỗi lần đều là Diệp Uyển Nhàn gọi điện cho bố, khi ấy bố mới từ nhà bạn dọn về.
Đinh Tiễn từ từ quay đầu lại.
Chu Tư Việt mặc T-shirt màu đen, thoải mái dựa vào lưng ghế vui vẻ trò chuyện với Tống Tử Kỳ, lúc nói đến đoạn hưng phấn thì lại nở nụ cười mà bình thường cậu ta rất lười để lộ, thiếu niên răng trắng đều như bắp, lúc cười rộ đuôi mắt còn hơi cong, ánh nắng chiều hắt ở sau lưng, đầu tóc lồm xồm chìm nửa trong ráng chiều tà, cả người như sáng bừng.
Đinh Tiễn chợt nhớ đến một câu nói.
Cậu là ngọn gió vô tình, cứ liên tục đưa lũ đến một cách bất chợt.Có nam sinh ôm cửa rủ cậu tan học chơi đá bóng, cậu cười nhạt quay đầu nói được. Có nữ sinh đi ngang qua không kìm nén được nhìn vào trong nhiều hơn hai lần, thế nhưng cậu cứ như không cảm nhận thấy, chỉ lo tán gẫu với Tống Tử Kỳ.
Tống Tử Kỳ đùa cậu: “Nè nè nè, lại đến nhìn mày kìa.”
Chu thiếu gia đạp vào ghế cậu ta, “Nói bậy gì đấy.”
Mà đúng là có nữ sinh đến nhìn cậu thật, có điều lúc đó cũng không dám làm gì, chỉ mượn danh nghĩa đến tìm bạn học mà nấp sau cửa len lén nhìn, sau đó âm thầm hỏi thăm: “Cậu ấy là Chu Tư Việt hả?”
Mới đầu bạn học còn có kiên nhẫn, nhưng bị hỏi nhiều quá, cuối cùng nói thẳng: “Có thấy cái cậu ngồi ở cửa không, đúng rồi, chính là Chu Tư Việt lớp bọn mình đấy, vẫn chưa có bạn gái.”
Nữ sinh xấu hổ đập vào vai bạn học: “Ai hỏi cái này.”
Thế nhưng tâm tư đã viết rõ lên mặt rồi.
Tống Tử Kỳ nói thế.
Dù sao cái con người Chu Tư Việt này luôn có thể kết bạn được với tất cả mọi người, bình thường cậu đọc sách giải trí là nhiều, đụng phải đề tài gì cũng có thể góp hai câu, có người hỏi cậu cũng sẵn lòng đáp, quả thật cao quý, thế nhưng cậu không hề làm giá chút nào, với ai cũng có thể trò chuyện được.
Thậm chí có khi có thể nói đôi lời với người câm nào đó ở đầu hẻm.
Cậu có nhiều bạn, nên thiếu đi cô cũng chẳng ít.
Cô và Đặng Uyển Uyển đổi chỗ rồi, cậu vẫn vui vẻ tán gẫu với người ta như cũ, cũng không ảnh hưởng gì đến cậu cả, chỉ có một mình cô ngồi nơi đây nhốn nháo hoảng loạn mà thôi.
Tuy là nói như vậy, nhưng cô hối hận rất nhanh.
Nguyên nhân là do có một lần Đinh Tiễn không đem sách văn đi, muốn xem chung sách với Hà Tinh Văn, nhưng Hà Tinh Văn hoàn toàn lơ đẹp cô. Đinh Tiễn cho là cậu ta không thích chia sách với người khác, thế là cũng không làm phiền cậu ta nữa.
Vậy là cứ đần mặt cố chống đỡ một tiết.
Giữa tiết còn bị giáo viên môn Văn gọi tên một lần.
Trong giờ học Đinh Tiễn có xin đi vệ sinh, vừa đúng lúc trong lớp phát tài liệu mới được đưa đến, Hà Tinh Văn tự lấy một cuốn, rồi truyền tiếp xuống dưới mà không giữ lại cho cô, đợi đến ngày hôm sau dùng đến sách, Đinh Tiễn vẫn cứ đinh ninh sách này chưa phát.
Kết quả các bạn học lại rút sách mời từ dưới học bàn ra.
Lúc này cô mới giật mình hỏi Hà Tinh Văn: “Sách phát hôm nào thế?”
Hà Tinh Văn: “Hôm qua.”
“Cậu không lấy hộ mình à?”
Hà Tinh Văn nghĩ rồi đáp: “Quên rồi.”
Còn ví dụ như khi Đinh Tiễn gọt bút chì, Hà Tinh Văn sẽ nói: “Bụi quá đấy, cậu ra ngoài gọt đi.”
Thế là Đinh Tiễn chỉ đành đứng ở cạnh thùng rác ở cuối lớp gọt, không có bàn kê nên gọt rất khó, còn sơ ý làm tay bị cứa một đường.
Nếu so như thế, thì trong nháy mắt con chim công kia lại tốt hơn nhiều.
Tuy bình thường cậu ta không hay để ý đến người khác, nhưng lúc phát sách sẽ giữ lại cho cô một cuốn, lúc cô không có mặt mà giáo viên giao bài tập thì cậu cũng sẽ nhắc cô, cũng không hề chê bụi bút chì của cô.
“Đột nhiên cảm thấy, Chu Tư Việt đúng là bạn cùng bàn như gió xuân mà.”
Suy nghĩ một chặp, cô lại ngoẹo đầu hỏi Khổng Sa Địch: “Cậu nói xem giờ mà tớ nói chuyện đổi lại chỗ với Đặng Uyển Uyển, liệu cậu ấy có đồng ý không?”
Khổng Sa Địch cười ha ha với cô: “Cậu nghĩ nhiều rồi đấy, người ta bây giờ vẫn tốt chán, trong giờ học thì thảo luận bài, ra chơi thì thảo luận game, nào có chỗ cho cậu nhúng tay vào. Chu thiếu gia người ta đâu có thiếu hồng nhan tri kỷ cậu chứ.”