dành tặng kagamineluna
=====================================================
CHAP 127: ĐỘI QUÂN CỦA HAKAI
Hakai kết thúc câu chuyện của mình bằng một nụ cười nhạt đầy băng lãnh. Cả nghìn năm đã trôi qua, cả nghìn năm bị phong ấn bởi phép thuật của Ryota và bị canh giữ bởi Yui. Thế nhưng suốt thời gian đó, Hakai không hề chết đi, cũng chẳng hề ngủ say mà tâm trí vẫn luôn luôn tồn tại, cái chết của Yukino cùng hình ảnh Haruka với thanh kiếm thấm đẫm máu của Yukino vẫn luôn ám ảnh lấy Hakai.
Chính những điều đó đã ăn mòn đi tất cả những hy vọng tươi đẹp về tương lai, về cuộc sống trong trái tim Hakai để tạo ra một Hakai như bây giờ, một phù thủy hắc ám với khát khao mãnh liệt là hủy diệt toàn bộ thế giới phép thuật này, tiêu diệt tất cả và tạo ra niềm vui của bản thân dựa trên nỗi đau khổ tột cùng của người khác.
Nó, hắn, Ray, Hinata, Yuu, Toshiro. Tất cả những ai được nghe câu chuyện lịch sử thật sự của quá khứ chắc chắn không thể tránh khỏi việc tâm trí đang rối loạn, phân vân không biết rốt cuộc người đang đứng kia, cái người mệnh danh là phù thủy của sự hủy diệt kia, liệu rằng là đáng thương hay đáng hận?
Đến cuối cùng, chẳng phải người hủy diệt mọi thứ đó thực chất cũng là vì bị những người bên cạnh, người thân, bạn bè, cùng những người mà mình mong muốn bảo vệ, giúp đỡ, cho họ cuộc sống tốt đẹp phản bội lại đó hay sao? Nếu thử đặt mình vào vị trí của Hakai, bản thân mỗi người đều suy nghĩ phải chăng đến cuối cùng, bản thân mình cũng sẽ hành động hệt như vậy???
Xóa tan cái bầu không khí tĩnh lặng quái dị này, Hakai lên tiếng:
- Cái thế giới này, chính là đáng nguyền rủa như vậy đấy. Chỉ vì sự sợ hãi của bản thân mình, ai nấy đều ích kỉ, sẵn sàng hy sinh người khác, sẵn sàng tiêu diệt cái bọn chúng cho là mầm mống tai họa trong khi bọn chúng chẳng hề biết liệu rằng tai họa bọn chúng lo sợ có thực sự xảy đến hay không. Cái thế giới này... thật đáng nguyền rủa.
Không gian vẫn chìm vào sự im lặng tĩnh mịch. Xét cho cùng, lời này của Hakai nào có sai? Rõ ràng là Haruka và Yui, cũng như những người dân thế giới phép thuật ngày ấy, cũng chỉ vì lời tiên đoán của Yui mà nhất mực khẳng định Hakai là có tội, là kẻ phải nhận án tử hình trong khi Hakai của ngày đó chưa hề làm gì sai, chưa hề gây ra lỗi lầm gì mà ngược lại còn mang một trái tim lương thiện, mang một khát vọng mãnh liệt là được bảo vệ, được xây dựng thế giới phép thuật.
Chỉ là thoáng qua, nhưng trong phút chốc, Hakai đột nhiên có vẻ khựng lại, sau đó ánh mắt đầy ai oán, hận thù đã nhanh chóng được lấp đầy bằng những tia vui sướng, hy vọng. Ngay sau đó, khóe môi Hakai nở nụ cười và bắt đầu cười ngày một lớn hơn, tiếng cười vang vọng khiến mọi người ở đó đều đầy kinh ngạc, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Hakai bước lùi về phía sau, vẫn là nụ cười ấy cứ vang vọng không hề ngừng lại. Cuối cùng Hakai cũng lên tiếng:
- Và giờ là thời điểm của màn chính đây. Mục đích thật sự của ta.
Nói rồi, bỗng chốc từ đâu một làn khói trắng bao phủ khắp cả xung quanh khiến mọi người nhất thời hỗn loạn. Trong tình hình này, toàn bộ tầm nhìn đều bị thu hẹp hẳn lại, không thể nhìn rõ được gì.
Hắn phản ứng rất nhanh, trong phút chốc đã dịch chuyển đến bên cạnh nó để đề phòng nó bị đánh lén. Ray cũng đã kịp thời dịch chuyển đến cạnh Hinata và Yuu. Ai cũng hiểu rõ, lúc này nếu tách nhau ra thì quả thực rất nguy hiểm, có thể xảy ra bất cứ chuyện gì.
Khói trắng ngày một dày đặc, hệt như sương mù. Trong khi tất cả đều trở nên mù mịt, như có như không thì đột nhiên, một ánh sáng màu đen bắt đầu xuất hiện. Ánh sáng đó ngày một lớn dần, mạnh mẽ hơn, rõ ràng hơn.
- AAAAAA...
Nó hét lên rồi ôm chặt lấy đầu mình, không tự chủ được mà lùi ra sau. Hắn đứng bên cạnh nghe thấy tiếng hét của nó thì vô cùng lo lắng, giữ lấy đôi vai đang run lên của nó đầy lo lắng:
- Ryu, em sao vậy? Ryu???
Hinata, Ray và Yuu cũng không khỏi lo lắng. Khoảng cách giữa họ khá xa và cũng không dám tùy ý di chuyển trong tình hình hiện tại nên họ chỉ có thể ở yên đó mà cất lời:
- Mẹ, có chuyện gì vậy?
- Mẹ Ryu, mẹ không sao chứ?
Làn khói trắng vẫn cứ bao phủ hết thảy mọi thứ, ánh sáng đen tiếp tục lớn mạnh dần, tiếng hét của nó cũng theo đó mà lớn dần. Có thể thấy nó đang vô cùng đau đớn. Nó thấy đầu mình đau như búa bổ, khắp người như có ngàn vạn mũi kim đâm xuyên vào,vô cùng khổ sở và khó chịu. Hắn không biết nó xảy ra chuyện gì, cố gắng giúp nó trấn tĩnh lại nhưng vô ích.
Ánh sáng đen trong phút chốc đã bao trùm lấy nó hoàn toàn. Nó thả tay xuống, không còn ôm lấy đầu mình, cũng không còn hét lên đầy đau đớn. Ngay cái khoảnh khắc đó, Yuu, Hinata và Ray ở phía xa thở phào yên tâm, thật may đã ổn rồi. Hắn cũng thấy lòng mình nhẹ hẳn, toang cất lời hỏi han xem nó thế nào thì...
- Cha, nhanh chóng tránh ra.
Hinata hoảng loạn hét lên, tiếng hét run rẩy đến đáng thương. Hắn không biết chuyện gì nhưng cũng lập tức theo phản xạ mà di chuyển sang chỗ khác theo lời con gái.
Bùm...
Một tiếng nổ vang trời vang lên, khói trắng cũng theo đó mà tan dần. Có thể chắc chắn một điều là theo hướng của vụ nổ, chỉ cần hắn còn đứng đó, hắn đã là nạn nhân và bây giờ đang vô cùng chật vật rồi. Hắn đã an toàn thoát thân, tiến lại phía nó đầy lo lắng:
- Em ổn chứ... Ry...
- Đứng yên đó!
Tiếng hét của Hinata lại lần nữa vang lên khiến hắn phải dừng bước, lời nói cũng chưa kịp nói ra hết. Khói trắng đã tan dần nơi của Yuu, Ray và Hinata. Hinata khuôn mặt như sắp khóc, bấu víu lấy cánh tay anh trai để có thể trụ vững, giọng run run:
- M... Mẹ. Mẹ... là kẻ thù... của chúng ta.
Hết thảy đều kinh ngạc.
Đôi mắt Hinata lúc này đã mọng nước, hoe đỏ. Bất chợt, Hinata mở to mắt đầy kinh ngạc rồi lại hét lên:
- Cha, hãy đến đây.
Không chút do dự, hắn hoàn toàn tin tưởng con gái mình, dịch chuyển đến cạnh bên Hinata. Khói trắng cũng vừa vặn tan hết.
Sau làn khói trắng, nó đang đứng đó, đầy lạnh lùng. Ngay phía sau nó, một đội quân chẳng