CHAP 78: HIỆU TRƯỞNG MỚI
Ngay sau đó, tất cả học viên nhanh chóng đứng ngay ngắn vào hàng của lớp mình để bắt đầu cho buổi lễ. Một buổi lễ khai giảng thật kì lạ, không hề kéo dài lâu. Vị nữ hiệu trưởng mới kia yên vị trên ghế của mình, bắt chân phải lên chân trái để lộ ra làn da trắng ngần, chán nản nhìn những giáo sư được giao nhiệm vụ tiến hành buổi lễ như hằng năm.
Đến phần hiệu trưởng phát biểu, ngoài giới thiệu về bản thân, tặng các học trò những cái nháy mắt, hiệu trưởng Rebecca rất nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ của mình và tiến hành kết thuc buổi lễ. Triệu hồi đũa phép, hiệu trưởng bắn một làn pháo hiệu rực rỡ như tia chớp lên bầu trời, vậy là năm học đã chính thức bắt đầu. Ngay sau đó, rào chắn bảo vệ Witchard được lập nên, kể từ giờ phút này, Witchard cách biệt với thế giới bên ngoài.
Hiệu trưởng cất giọng ngọt ngào:
- Hẹn gặp lại những gương mặt thân yêu vào ngày mai nhé!!! Giờ là buổi họp cho các giáo sư.
Nói rồi, trước khi học viên giải tán, hiệu trưởng Rebecca tặng cho tất cả một cái hôn gió rồi bật cười lớn, ỏng ẹo bước đi.
Hinata từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi vị hiệu trưởng này. Thật là... một người kì lạ. Trong khi đó, Yuu và Ray ở bên cạnh chẳng chút bận tâm đến hiệu trưởng hay buổi lễ, cả hai đều cắm đầu vào đọc sách phép thuật để cho qua sự nhàm chán. Còn Green, Hinata chẳng hiểu sao Green lại đưa ánh mắt ngạc nhiên tột độ nhìn về hiệu trưởng Rebecca từ đầu đến cuối.
Hinata đến trước mặt Green, tò mò hỏi:
- Green. Biểu hiện của cậu là sao chứ?
Green lúc này mới thôi nhìn hiệu trưởng mà quay sang nhìn Hinata, giọng có chút lo lắng:
- Cậu... chưa từng biết hiệu trưởng mới đúng chứ?
Hinata tròn mắt gật đầu:
- Dĩ nhiên rồi!
Green thở dài rồi ghét sát tai Hinata, thì thầm:
- Đó... là bà vợ cuối cùng của cha anh Toshiro, cũng là... mẹ kế của anh ấy!
Hinata kinh ngạc đến sững sờ rồi lập tức đưa mắt nhìn Rebecca. Thật vậy sao??? Nhìn vị hiệu trưởng này trẻ như vậy mà lại... làm vợ lẻ, mà còn là mẹ kế của Toshiro nữa hay sao??? Hinata ngơ ngác hỏi lại:
- Thật vậy sao?
Green gật đầu rồi ánh mắt dáo dát xung quanh:
- Sáng giờ sao chẳng thấy anh Toshiro nhỉ?
Hinata cũng gật đầu tán thành:
- Phải! Sáng giờ mình chẳng thấy anh ấy đâu.
Trở lại phòng hiệu trưởng, Rebecca ngồi trên chiếc ghế dành cho hiệu trưởng, ngã người vào ghế vô cùng thoải mái, chân trái bắt lên chân phải như thường lệ, nhắm mắt đầy thư thái. Một tiếng nữa mới là lúc họp các giáo sư. Rồi, Rebecca khẽ nở nụ cười nửa miệng, cất giọng õng ẹo:
- Toshiro à... con xong chưa vậy???
Toshiro đang ngồi trên bàn dành để tiếp khách, trước mặt là một đống giấy tờ cao ngất. Nhíu mày đầy khó chịu, Toshiro không muốn đáp lời nhưng cũng phải miễn cưỡng đáp lại:
- Bà không thấy sao? Không chịu xử lí từ trước để bây giờ đây tất cả giấy tờ của học sinh cùng giáo sư bà đều đưa tôi làm, bà là hiệu trưởng kiểu gì vậy?
Rebecca khẽ mở mắt, rồi nhíu mày đứng bật dậy, tiến đến chỗ của Toshiro, tay choàng lên vài Toshiro rồi tựa hẳn người vào người cậu đáp lời:
- Bà gì chứ??? Ta còn trẻ đẹp vậy mà. Gọi là dì đã quá lắm rồi, đáng lẽ... phải gọi là... em mới phải!
Toshiro liếc mắt nhìn Rebecca rồi đẩy Rebecca ra xa mình:
- Tự trọng và xem lại thân phận mình đi.
Rebecca khẽ cười rồi lại tiếp tục hành động vừa nãy của mình mặc kệ phản ứng của Toshiro:
- Đây... đâu phải ở nhà, thế nào mà chẳng được.
Toshiro hừ lạnh khinh bỉ, lần nữa đẩy Rebecca ra xa khỏi mình, lạnh lùng cất giọng:
- Lần cuối tôi đề nghị bà tự trọng. Nếu không phải cha tôi nói tôi phải giúp đỡ bà thì tôi sẽ không bao giờ có mặt ở nơi đây đâu.
Rồi, Toshiro lên tiếng tiếp:
- Hoặc là bà tránh xa tôi ra hoặc là đống giấy tờ này hãy tự bà giải quyết.
Rebecca bật cười thích thú:
- Con... không sợ ta nói với cha con rằng con không giúp ta sao??? Nếu vậy, địa vị của con sẽ còn thấp kém hơn nữa.
Liếc mắt nhìn Toshiro đầy tình ý, bà ta lại lần nữa áp sát vào Toshiro:
- Con xem, ta... là người cha con yêu nhất, coi trọng nhất. Nếu như... con ngoan ngoãn nghe lời ta, làm theo ý ta, địa vị, danh phận của con chắc chắn sẽ được nâng cao rồi còn gì. Như vậy con có lợi, ta... có thứ mình muốn, chẳng phải tiện cả đôi đường hay sao... Toshiro???
Rebecca đưa ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Toshiro. Lần này thì... Toshiro hết kiên nhẫn rồi. Mạnh tay đẩy Rebecca ngã xuống ghế, Toshiro đứng dậy bước ra ngoài, không quên bỏ lại một câu:
- Đê tiện! Tôi không giống bà.
Nói rồi, Toshiro thẳng thừng bước đi. Hạn phụ nữ như bà ta, Toshiro thật thấy khinh bỉ. Chỉ tại bà ta mà Toshiro không thể dự lễ khai giảng và cũng chẳng thể gặp mặt Hinata từ sáng đến giờ. Lúc này, điều Toshiro muốn làm nhất và đang làm chính là tìm Hinata để giải tỏa bao ngày nhung nhớ.
Còn lại mình Rebecca trong phòng. Ngồi trên ghế, Rebecca nhìn theo bóng lưng Toshiro đã đi khuất rồi nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt chất chứa đầy những âm mưu:
- Toshiro à... để rồi xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Anh... sẽ không thoát được bàn tay của em đâu. Toshiro, nhớ kĩ, anh... là của em, chỉ là của em và... mãi mãi cũng là của em.
Nói rồi, Rebecca lại bật cười đầy thích thú.
Nhìn đống giấy tờ