dành tặng uchiharika!!!
========================================================
CHAP 121: KHỞI ĐẦU MỘT CÂU CHUYỆN
Người Hinata lúc bấy giờ ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng dần trở nên mệt nhọc. Phép thuật vừa nãy Hinata sử dụng đang bắt đầu phát huy tác dụng phụ của nó trên cơ thể Hinata, cộng thêm Hinata vẫn đang cố duy trì phép thuật trị thương cho Yuu, điều này khiến cho Hinata kiệt sức đi trông thấy. Thế nhưng, công sức của Hinata đã được báo đáp. Yuu sắc mặt đã hồng hào hơn, vết thương tuy không thể chữa trị hoàn hảo trở lại như bình thường nhưng đã phần nào hồi phục, lành lại với tốc độ nhanh chóng.
Đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán, Hinata thở phào nhẹ nhõm thu hồi toàn bộ phép thuật. Ngồi bệt trên nền đất, Hinata tươi cười nhìn Yuu đang ngủ say, chỉ cần ngủ trong vài phút thôi, sau đó thức dậy là Yuu có thể hồi phục như cũ rồi, dù là chỉ hồi phục được phần nào nhưng với Hinata, đó đã đủ tốt, đủ để Hinata thấy yên lòng.
Ray chứng kiến em gái mình hoàn toàn thành công cứu được Yuu, trong lòng không khỏi vui mừng. Thế nhưng... điều cậu lo chính là thứ sắp tới đây Hinata sẽ phải đối mặt - tác dụng phụ của phép thuật, một tác dụng phụ đáng sợ. Nhưng tình hình này, Ray chẳng thể lơ là bởi sự tấn công gắt gao, liên tục của Toshiro. Thực sự là Ray không muốn dùng hết sức đối đầu với Toshiro, một phần là vì cậu không muốn vậy và phần nữa là vì Ray có thể cảm nhận được sắp tới trận chiến sẽ càng quyết liệt hơn hẳn, cậu nhất định phải giữ sức nếu không lúc đó sẽ trở thành một kẻ vô dụng mất hoặc vả chăng lại trở thành gánh nặng cho gia đình mình, trở thành kẻ thất bại.
Liệu đâu là hồi kết cho trận chiến này khi cả hai phe dường như đều ngang tài ngang sức, hay nói đúng hơn là Hakai quá mạnh, tuy hắn bị áp đảo hơn về số lượng nhưng sức mạnh lại không hề thua kém ai, quả thực vô cùng xứng đáng với danh hiệu một trong tứ đại phù thủy, vị phù thủy vĩ đại của ánh mặt trời phương Nam.
Những tiếng va chạm, những tiếng động không ngừng vang lên. Sức người là có hạng, với một trận chiến kéo dài như thế, lại thêm cường độ tấn công và tốc độ kinh người thì việc phép thuật bị tiêu tốn một lượng lớn là vô cùng dễ hiểu. Nó và hắn lúc này đang dừng ở mặt đất, hơi thở cũng trở nên mệt nhọc hơn, mồ hôi đầm đìa.
Trong khi đó, Hakai vẫn vững vàng đứng trên không, trong một thoáng nó và hắn thấy hắn ta có chút mệt nhọc nhưng rất nhanh đã trở lại dáng vẻ dửng dưng như cũ. Nhưng, có một điều không thể phủ nhận là bao công sức tấn công của nó và hắn từ nãy đến giờ đều đã trở nên vô ích, Hakai vẫn dễ dàng né tránh được, vô cùng thản nhiên.
Trước tình hình này, dĩ nhiên cả nó và hắn đều cảm thấy thật khó chịu.
Thế nhưng... chẳng hiểu trong thâm tâm nó đang nghĩ gì mà nó đột ngột buông bỏ tất cả vũ khí, không sử dụng phép thuật nào khác. Đương nhiên, hết thảy mọi người đều bất ngờ trước hành động này của nó.
Nó không nói gì, chỉ lạnh lùng bước về phía trước. Hắn giữ lấy cổ tay nó níu lại. Nó chỉ đơn giản quay đầu, nhìn hắn mỉm cười rồi trấn an:
- Em... muốn làm điều này.
Hắn âm trầm nhìn vào đôi mắt nó rồi cũng buông tay, hắn sẽ để nó làm những điều mà nó muốn.
Nó gật đầu với hắn rồi lại tiến đến gần với Hakai. Hakai vô cùng bất ngờ, khựng lại một lúc nhưng rồi cũng rất nhanh, vẻ bất ngờ biến mất, Hakai từ từ hạ xuống, đứng trên mặt đất trong khi nó đang tiến đến càng lúc càng gần.
Nó và Hakai, hai con người đang mặt đối mặt, mắt nhìn mắt với nhau, cách nhau khoảng chừng 3 mét.
Thấy nó vẫn im lặng, Hakai khẽ cười cất lời:
- Nữ hoàng của ta, Người đã hết sức để chiến đấu rồi hay sao?
Ngừng một lúc, hắn ta tiếp:
- Hay là... người đã hiểu rõ tình hình của mình và tự nguyện gia nhập vào phe của ta rồi sao?
Nó vẫn nhìn thẳng vào mắt Hakai, lãnh đạm đáp lại:
- Không phải. Chuyện đó... sẽ không bao giờ xảy ra.
Hakai bật cười, dường như hắn ta đã đoán được câu trả lời này sẽ được thốt ra từ nó, thế nhưng hắn ta vẫn ngoan cố muốn hỏi. Hakai tiếp:
- Vì cái gì? Ta nghĩ Người nên biết rõ khả năng của ta, những thứ ta làm được và... chắc Người cũng hiểu rõ Người chẳng thể tiêu diệt ta được đâu.
Nó im lặng rồi lại nhoẻn miệng cười nhẹ:
- Vì ta hay vì bất kì ai khác, bất kì thứ gì khác thì ta cũng sẽ không đứng về phía ngươi, vĩnh viễn là như vậy.
Khi nói những lời này, nó không biết bản thân có nhìn lầm hay không nhưng trong cái khoảnh khắc những lời này được thốt ra, nó đã thấy trong đôi mắt của Hakai có một tia nhìn đầy bi thương, đầy xót xa hướng về nó. Nó cảm thấy... có một cái gì đó nhói lên trong nó và cũng cảm nhận rõ rệt sự đau khổ của con người đang đứng đối diện dẫu cho chỉ là trong một khoảnh khắc.
Nó sững người, tâm trí đột nhiên trở nên trống rỗng. Nó muốn biết... rốt cuộc vừa rồi là tại sao? Vừa rồi là chuyện gì?
Hakai đột nhiên bước đến gần nó, càng lúc khoảng cách càng thu ngắn lại nhưng nó vẫn thẩn thờ chẳng hề hay biết.
- Ngươi muốn làm gì?
Tiếng hét của hắn làm nó thức tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, nó như bừng tỉnh nhưng cũng vừa vặn nhận ra Hakai đã ở ngay trước mắt nó rồi, còn hắn đã bị Hakai dùng phép thuật đánh bật ra sau.
- Ren.
Nó lo lắng hét lên, toang đến chỗ hắn nhưng đôi vai đã bị Hakai giữ lại, Hakai nhìn nó, ánh mắt... hoàn toàn khác hẳn, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, không hề lạnh lùng mà lại rất ấm áp. Nó hoang mang nhưng... nó cũng kịp nhận ra.
Nó hất mạnh đôi tay đang giữ lấy vai nó, cũng vừa vặn bước lui về sau nhưng vẫn đối diện Hakai, gương mặt đầy kiên nghị:
- Không phải ta.
Nghe những lời này của nó, hắn, Hinata và Ray lẫn Toshiro đều vô cùng ngạc nhiên, duy chỉ có Hakai là nở nụ cười nhạt, cũng tự giác cách xa nó. Nó vô cùng bình tĩnh nhìn Hakai, giọng nói lại lần nữa cất lên, vô cùng cứng rắn và chắc chắn:
- Ta chắc chắn ánh mắt vừa rồi không phải dành cho ta. Ánh mắt đó... dường như là dành cho một người khác và... có lẽ người đó... đang trú ngụ trong ta.
Một tia bàng hoang vụt qua trong lòng tất cả mọi người, Hakai lại cười, nhưng lần này là một nụ cười buồn. Hắn ta không hề phủ nhận mà đáp lại:
- Rất nhạy bén.
Nó im lặng nhìn Hakai, rồi cuối cùng cũng cất lời:
- Tình hình căng thẳng, khó khăn, nguy hiểm hay thế nào đi chăng nữa thì với ta, ta đều phải vượt qua tất cả và ta nhất định sẽ vượt qua. Nhưng... trước đó.
- Ngươi có chuyện muốn ta giải đáp.
Nó chưa nói hết câu thì Hakai đã chen vào, nó chỉ đơn giản gật đầu rồi tiếp:
- Đúng là vậy.
- Và thứ ngươi muốn biết là?
Hakai giương đôi mắt thích thú nhìn nó. Nó đầy cương quyết nhìn Hakai:
- Tại sao?
Nó nhận thấy ánh mắt Hakai khẽ chùng xuống, nó lại hỏi:
- Tại sao lại đi đến nước đường này? Tại sao lại phải làm như vậy? Và... rốt cuộc là vì cái gì để phải như bây giờ?
Hakai im lặng. Trận chiến của Ray và Toshiro lúc này cũng đã ngưng lại vì chuyện này, Yuu cũng vừa vặn tỉnh giấc. Nó lại hỏi:
- Ngươi vẫn không muốn trả lời sao?
Hakai sau một thoáng im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Dù sao... cũng sắp đến lúc rồi. Thay vì vui chơi bằng cách