chap này dành tặng thientai1812 nha!!!
=======================================================
CHAP 123: CHIA CẮT
Cốc... cốc... cốc...
Có tiếng gõ cửa vang lên. Haruka đang ngồi trên bệ cửa sổ mông lung nhìn ngắm bầu trời đêm lười biếng nhìn về phía cửa nơi phát ra âm thanh, dường như không hề có ý định sẽ rời khỏi vị trí mình đang ngồi.
Cốc... cốc... cốc...
Người bên ngoài vô cùng điềm tĩnh tiếp tục gõ cửa, tiếng gõ cả vang lên vẫn đều đều như lúc đầu. Nhận thấy bên trong không chút động tĩnh, biết là không có hồi đáp, người bên ngoài mới cất lời:
- Là tôi, Yui.
Lúc này Haruka mới nhẹ thở dài, dường như cảm thấy có chút phiền phức nhưng vẫn nhanh chóng bước ra mở cửa. Cửa vừa mở, Yui đã không ngại nhanh chân bước vào trong, lại thêm phần cẩn thận quan sát bên ngoài rồi mới đẩy Haruka sang một bên, đóng cửa, còn cẩn thận hơn khóa cửa lại.
Haruka khẽ nhíu mày:
- Đang làm gì vậy?
Lúc này, Yui vô cùng tự nhiên tiến đến bên bàn, ngồi xuống ghế rồi đáp:
- Tôi muốn hợp tác.
Haruka thoáng nhíu mày, tiến đến ngồi đối diện Yui. Động tác vô cùng tao nhã, Haruka rót trà mời vị khách Yui. Nhâm nhi tách trà ấm nóng, Haruka lên tiếng:
- Hợp tác là ý gì?
Yui yên lặng một lúc, mân mê chiếc tách trà làm bằng sứ với những họa tiết đẹp mắt. Nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, Yui không nhìn Haruka mà nhìn về phía cửa sổ, hướng tầm mắt nhìn ra thế giới bên ngoài qua chiếc cửa sổ:
- Haruka, anh biết không, trên thế giới này có những con người sinh ra thì đã gắn liền với nhau, là định mệnh của nhau. Trong vô vàn người như vậy, thế nhưng luôn có những người là dành cho nhau, họ là của nhau và không được phép tách rời.
Lời nói của Yui không nhanh không chậm, cứ vang lên đều đều nhưng trong ánh mắt lại dần dần trở nên sắc lạnh khiến Haruka có chút bất ngờ và... cũng có vài suy nghĩ. Yui lại tiếp:
- Tôi là phù thủy thời không, định mệnh hay số phận của tất cả mọi người tôi đều được biết và... tôi cũng biết rõ ai là dành cho ai.
Lúc này, suy nghĩ của Haruka đang dần lộ rõ. Đặt tách trà xuống, Haruka nghiêm túc nhìn Yui, hỏi:
- Dường như cô đang muốn đề cập đến...
Haruka bỏ lửng câu nói giữa chừng. Lúc này, trên khóe môi Yui hiện lên một nụ cười, Yui đưa mắt nhìn thẳng vào Haruka:
- Anh Hakai là dành cho tôi và Yukino, cô ta là dành cho anh. Đó là sự an bài của số phận.
Haruka thoáng ngẩn người, ánh mắt hoang mang nhưng rồi cũng định thần lại:
- Cô đã nhìn thấy điều đó?
Yui bật cười, nhún vai:
- Cần phải thấy sao? Ngay từ đầu định mệnh đã gắn kết tôi và anh Hakai rồi nếu không tại sao chúng tôi lại là cặp song sinh lớn lên cùng nhau? Hơn nữa... không lẽ anh nghĩ Yukino lại thích hợp với anh Hakai hơn anh sao?
Haruka im lặng một lúc rồi lên tiếng:
- Yukino đáng ra là của tôi.
Yui gật đầu:
- Đúng vậy. Anh Hakai phải là của tôi, cũng như Yukino phải là của anh. Hai người họ như bây giờ, thực sự là quá trái với vận mệnh an bài. Chính vì vậy, tôi và anh phải cùng nhau đưa bánh xe vận mệnh trở lại con đường chính chứ không phải là đi vào đường dốc quanh co, càng đi càng xa như bây giờ.
Yui chống tay lên bàn, chăm chú nhìn Haruka:
- Thế nào, hợp tác chứ?
Haruka không hề do dự mà đáp ngay:
- Được. Đưa bánh xe vận mệnh đi đúng con đường của nó là việc làm chính đáng kia mà. Vậy làm thế nào đây?
Yui không hề tỏ ra bất ngờ với kết quả này. Mỉm cười thích thú, Yui ngồi tựa lưng vào chiếc ghế, vô cùng thoải mái lên tiếng:
- Anh Hakai vừa nói, anh ấy và Yukino đã hẹn với nhau hai hôm nữa sẽ cùng thực hiện nghi lễ đính ước, chỉ riêng hai người cùng với người làm chứng là Ryota, thời gian địa điểm tôi đã rõ cả rồi.
Haruka gật gù:
- Vậy cô cũng có sẵn kế hoạch rồi chứ?
Yui gật đầu rồi bắt đầu cho Haruka biết kế hoạch của mình. Haruka có vẻ vô cùng hài lòng với kế hoạch mà Yui vừa nói đến nhưng rồi chợt có chút do dự:
- Nhưng... tên Ryota đó thì giải quyết thế nào?
Yui mỉm cười đứng dậy:
- Yên tâm, anh ta... sẽ không phản bội tôi đâu.
Tiến đến bên cửa, Yui quay người nhìn về phía Haruka:
- Vậy... hẹn hợp tác vui vẻ.
Haruka không đáp chỉ gật đầu.
Khi Yui đã đi khỏi, cửa cũng được đóng lại, Haruka dõi mắt nhìn về phía cửa sổ, đưa tách trà lên miệng kèm theo một nụ cười. Cậu thật không ngờ lại có Yui làm đồng minh với mình lại thêm một kế hoạch quá sức hoàn hảo để có thể dành lại Yukino. Nhưng điều làm Haruka ngạc nhiên hơn thảy chính là việc cô gái Yui đó có biết bao người muốn chinh phục nhưng cuối cùng người cô ta chọn lại chính là người không nên nhất, không ai khác là anh trai sinh đôi của cô ta. Với Haruka, câu chuyện đang càng lúc càng thú vị.
Thoắt cái mà hai ngày đã đến.
Lúc này, Yukino đang tự ngắm nghía lại chính mình trong chiếc đầm màu trắng tinh khiết đầy xinh đẹp. Yukino có vẻ vô cùng hồi hộp.
- Chỉ là hai người hẹn ước thôi mà, đâu cần phải như thế.
Một giọng nói đầy vui vẻ chen vào. Yukino nhẹ thở ra rồi tiến đến bên giường ngồi cạnh người đó lên tiếng:
- Thực sự... rất hồi hộp đấy, Yui.
Yui đưa tay vỗ vai Yukino:
- Chà... Yukino lạnh lùng mà cũng có lúc như vậy sao?
Yukino không nói gì, chỉ cúi đầu mỉm cười nhẹ. Nhận ra cũng sắp đến giờ, Yukino đứng dậy, nhìn Yui mỉm cười:
- Giờ tôi đi đây, tạm biệt Yui nhé.
Yui không đáp chỉ gật đầu.
Yukino xách tà váy lên bởi vì chiếc váy khá dài nên cũng khá vướn víu. Thế nhưng, không hiểu sao vừa mới bước đi được vài bước, Yukino đã cảm thấy choáng váng, đầu óc cũng mơ hồ, đôi mắt mệt mỏi. Khẽ lắc đầu để xua đi cảm giác chóng mặt thế nhưng vô dụng, Yukino bất lực ngã xuống, không còn nhận thức được gì.
Lúc này, Yui mới tiến đến nơi Yukino ngã xuống, chạm vào khuôn mặt Yukino rồi lên tiếng:
- Thành thật xin lỗi nhé, tôi làm như vậy... chỉ là muốn tốt cho hai người thôi. Yukino, cô và anh trai tôi... không dành cho nhau đâu.
Nói rồi, Yui khó khăn đỡ Yukino nằm lên trên giường, sau đó rất nhanh chóng tiến đến tủ áo của Yukino, chọn lấy một bộ trang phục của Yukino mặc vào rồi bước ra ngoài.
Còn về phần Hakai.
Hakai đã cùng Ryota có mặt tại nơi hẹn từ trước, dáng vẻ chờ đợi vô cùng nôn nóng. Chẳng biết đã là lần thứ bao nhiêu, Hakai hỏi Ryota đã sắp đến giờ chưa. Thực sự là vô cùng háo hức rồi.
Từ xa, một bóng dáng đi đến với chiếc váy màu xanh dịu nhẹ cùng mái tóc bạch kim rực rỡ dưới ánh nắng. Hakai vô cùng vui mừng khi nhìn thấy sự xuất hiện của người mà mình chờ đợi từ nãy đến giờ. Thế nhưng, trái ngược với sự vui mừng của Hakai, trong đáy mắt Ryota có