chap này tặng em nha Cornerlight
===========================================================
CHAP 125: LỜI TIÊN ĐOÁN
Ngày hôm nay, thay vì cùng đi dạo chơi cùng Haruka, Yui, Yukino và Ryota, Hakai lại quyết định một mình đi thăm thú, nhìn ngắm cuộc sống và con người nơi phương tây này. Cậu thực sự cũng rất muốn được ở một mình.
Đã ba ngày từ lúc cái bí mật khó tin kia được bật mí, Hakai đã cố gắng mở rộng lòng mình, cố gắng tha thứ cho tất cả nhưng thật sự thì le lói tại một góc nào đó trong tim, Hakai vẫn giận, vẫn căm ghét những người đã gây ra chuyện đó, chính bởi vì họ mà cậu và Yukino đã phải chia cắt và thuộc về hai thế giới khác như bây giờ. Thế nhưng, biểu hiện của Yukino cùng những lời nói lúc ấy đã khắc sâu khiến Hakai càng có thêm động lực để hoàn toàn tha thứ, quên đi tất cả.
Chỉ đơn giản là bước đi, ngắm nhìn cuộc sống bên ngoài thôi mà cũng đã khiến Hakai khuây khỏa rất nhiều. Thấy thế giới phù thủy yên bình, hạnh phúc như vậy, cậu càng hy vọng bản thân sẽ được góp sức nhiều hơn nữa để bảo vệ nụ cười của tất cả mọi người.
Thế nhưng có một điều Hakai không biết, thực chất ngày hôm nay chỉ có Haruka, Yui và Ryota đi dạo cùng nhau nhưng hiện tại Ryota có việc nên đến trễ. Còn về phần Yukino, mới sáng sớm mà đã biến đâu mất dạng, chẳng ai hay biết.
Thật ra khi trời vừa sáng, Yukino đã thức dậy và đã tự mình đi đến ngọn núi cao nhất ở phương tây. Ngọn núi này cách nơi ở của Haruka không xa lắm nên Yukino cũng dễ dàng đến được nơi này. Không sử dụng phép thuật, Yukino cứ thế dùng chính sức mình mà bước đi, tiện thể ngắm nhìn xung quanh.
Nơi đây thật sự rất yên bình, khiến Yukino lắng lòng lại. Trời vừa hửng sáng khi Yukino bước đến đây, những tia sáng đầu tiên rất yếu ớt len lỏi vào những tán lá, cũng đủ để chíu rọi con đường mòn nhỏ dẫn lên trên đỉnh. Xung quanh cây cối bao trùm, những tán lá hãy còn đọng sương khiến sắc xanh càng thêm lung linh huyền ảo.
Càng lên cao, không khí nơi đây càng lạnh dần. Thế nhưng một người đến từ phương bắc lạnh lẽo, sương tuyết bủa vây quanh năm như Yukino thì thế này có đáng là bao, cũng chỉ đủ gợi cho cô phần nào về quê hương của mình.
Mặt trời dần ló dạng, càng lúc càng cao, ánh nắng càng lúc càng rực rỡ, Yukino lúc này có thể lắng nghe, có thể cảm nhận rất rõ những âm thanh sống động của nơi đây. Chim chóc hát ca vui mừng, hệt như đang chào đón cô. Chẳng hiểu sao, Yukino bất giác lại mỉm cười, một nụ cười thật hiếm hoi, một nụ cười mà đã rất lâu rồi mới hiện hữu trên khuôn mặt ấy.
Yukino dừng chân ở giữa ngọn núi, không đi tiếp. Ấy vậy mà cũng đã đến buổi trưa cô mới lên được tới đây. Nhảy lên một cành cây cao, Yukino ngã người tựa vào thân cánh, đôi mi khép hờ, cảm nhận hơi thở của thiên nhiên, của đất trời.
Đôi mắt nhắm lại, những lời nói của ba ngày trước, những hình ảnh của bốn năm trước lại hiện về trong tâm trí cô. Vẫn không mở mắt ra nhưng nơi khóe mắt Yukino đã hoe đỏ, nơi gò má đã có một hạt gì đó lạnh lẽo, ướt át rơi xuống. Phải, là nước mắt. Yukino... đang khóc.
Tuy luôn tỏ ra lạnh lùng, cố gắng tỏ vẻ không còn bận tâm nhưng đến cuối cùng, Yukino vẫn là yếu đuối như vậy, vẫn là bị câu chuyện ấy ám ảnh và khiến chính bản thân mình tổn thương sâu sắc như vậy. Thế nhưng, chỉ khi ở một mình, chỉ khi xác định xung quanh hoàn toàn không còn bất kì ai khác, Yukino mới có can đảm để là chính mình, để bộc lộ những cảm xúc mà bản thân âm thầm chôn giấu trong đau đớn.
Đôi môi Yukino khẽ chuyển động, Yukino... đang hát, bài hát quen thuộc ở quê hương cô.
Âm thanh cất lên ban đâu nhỏ, rất nhỏ, chẳng thể nghe được nhưng rồi tiếng hát cứ lớn dần, lớn dần, đầy nghẹn ngào và chua xót. Đây là một bài hát buồn ở phương bắc quê hương cô, là bài hát chia ly tiễn biệt đầy não lòng.
Không khí xung quanh đột ngột hạ thấp, theo tiếng hát của Yukino, những hạt tuyết trắng xóa cứ thế rơi xuống kèm theo là những giọt nước mắt chát đắng. Tuyết... là do Yukino tạo ra. Sự đau đớn, tổn thương trong lòng Yukino đã khiến tuyết rơi xuống. Tiếng hát cứ ngân vang mãi, tuyết cũng theo đó mà rơi. Tiếng hát ấy, sao nghe não nùng, ai oán quá. Tiếng hát ấy... nghe thật đáng thương.
Trở lại với Haruka và Yui.
Hai người chẳng nói với nhau một lời nào mà chỉ dạo bước quanh vườn hoa rực rỡ sắc màu. Ryota... vẫn chưa đến.
Ánh sáng buổi sớm đang gay gắt như vậy, thế mà đột nhiên, một cơn mưa ập xuống. Yui và Haruka vô cùng bất ngờ, vội vã chạy vào trong để trú mưa. Cơn mưa này... quả thật hai người không thể ngờ đến.
Haruka không khỏi ngạc nhiên, toang quay sang Yui để phàn nàn về cơn mưa bất chợt kì lạ này thì đã sững người lại, cậu thấy rõ sắc mặt Yui trắng bệch, cô đang đứng không vững mà ngã khụy xuống. Haruka nhanh chóng đỡ lấy Yui, lo lắng:
- Yui, cô sao vậy?
Yui vẫn im lặng, trông sắc mặt rất tệ. Haruka càng thêm lo lắng, toang gọi người đến giúp đỡ thì đã bị Yui níu tay giữ lại. Haruka ngồi xuống, nhìn Yui đang toát mồ hôi thật nhiều mà trong lòng không khỏi hoang mang, cậu không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, một suy nghĩ nảy ra trong đầu Haruka, có lẽ nào...
Không do dự gì nữa, Haruka ngay lập tức đưa tay chạm vào trán Yui, đưa phép thuật của mình vào bên trong. Quả không ngoài dự đoán của cậu, Haruka... đã thấy được những thứ mà Yui đang tiên đoán cho tương lai ngay lúc này.
Cơn mưa kia đột ngột đến rồi cũng đột ngột đi. Ngay khi cơn mưa vừa dứt, Yui cũng trở về trạng thái bình thường nhưng gương mặt kia vẫn không khỏi thất thần. Trong khi đó, Haruka đã vô cùng lạnh lùng đứng dậy:
- Phải giết chết hắn.
Yui giật mình, cũng vội đứng bật dậy nắm lấy tay Haruka níu lại, giọng có chút hoảng loạn:
- Anh điên sao?
Haruka quay lại nhìn Yui, lạnh lùng:
- Tôi đã thấy rồi, Hakai, tên đó sẽ giết chết tất cả, tên đó sẽ hủy diệt thế giới phép thuật này. Chuyện này, không được phép xảy ra.
Yui thoáng nét thâm trầm nhưng rồi rất nhanh đáp lời:
- Nhưng mà...
Chưa kịp nói ra hết thì Yui đã bị Haruka cướp lời:
- Chẳng phải cô là đại phù thủy thời không sao? Chẳng phải mong ước của cô là ngăn chặn tất cả những nguy cơ, hậu họa cho thế giới phép thuật sao? Chỉ có giết hắn, chúng ta mới được sống.
Yui hét lên:
- Anh ấy là anh trai tôi, cũng là chồng tôi, là cuộc sống của tôi.
Haruka cũng dần mất bình tĩnh:
- Vậy cô chọn hy sinh cả thế giới phép thuật này để bảo