dành tặng truongquechi91
==========================================================
CHAP 132: TÌM ĐẾN HAKAI
Nhìn thấy đôi mắt Hinata khẽ động, Yuu vừa bất ngờ vừa vui mừng không kể siết, cơ thể tự động phản ứng không theo sự điều khiển của não bộ mà ôm chầm lấy Hinata, ôm thật chắc như sợ chỉ cần nới lỏng vòng tay một chút thôi thì Hinata sẽ biến đi mất luôn vậy. Hinata cơ thể cứng đờ, có thể cảm thấy tim mình bấn loạn trước tình cảm hiện tại. Một lúc, Hinata mới khó khăn lên tiếng, giọng nói hãy còn yếu ớt:
- Yuu... chặt... chặt quá.
Yuu lúc này mới nhận ra hành động quá kích động của mình, buông Hinata ra, tuy có chút gượng gạo vì hành động vừa rồi nhưng nụ cười trên môi vẫn rất tươi:
- Em cuối cùng cũng tỉnh rồi Hinata.
Hinata gật đầu, cất tiếng hỏi:
- Cha mẹ, cả anh Ray nữa. Mọi người... sao rồi?
Câu hỏi này của Hinata đã nhắc nhở Yuu đến tình hình hiện tại. Yuu cúi gầm mặt, vô cùng khó xử, ánh mắt cũng u buồn ngập ngừng, do dự mãi mới chỉ tay về hướng phía xa:
- Họ... ở kia.
Hinata theo hướng Yuu chỉ thì thấy rõ ràng cha và anh trai mình đang nằm đó bất động, vết máu hãy còn loang ra hòa cùng cơn mưa thấm đẫm vào đất. Hinata nhìn hai người trân trối, đôi mắt xao động lấp lánh những giọt nước mắt chực chờ rơi nhưng... Hinata không khóc.
Vuốt ve bé Pi lúc này còn đang hóa thân thành một con rồng chở mình và Yuu trên lưng, Hinata gắng gượng lên tiếng:
- Đến chỗ đó đi, bé Pi.
Chỉ nhiêu đó thôi, bé Pi cũng hiểu Hinata đang muốn đến nơi nào. Đôi cánh rộng lớn khẽ đập mạnh, bé Pi theo lời cô chủ nhỏ, cứ thế bay vút đến nơi hắn đang nằm rồi nhẹ nhàng hạ cánh xuống gần đó, còn dang đôi cánh ra che chắn cho hắn và Ray khỏi những hạt mưa đang rơi.
Yuu dùng phép thuật bao bọc lấy tất cả, khiến cơn mưa đã không thể chạm đến nơi này nữa. Hinata lúc này bước xuống từ lưng bé Pi.
Tuy đã tỉnh lại nhưng không hẳn là hồi phục hoàn toàn, bởi lẽ đó mà Hinata bước đi vô cùng loạn choạng, lúc bước xuống khỏi lưng bé Pi, cũng may có Yuu đỡ kịp nếu không Hinata đã ngã rồi. Yuu dìu Hinata, cả hai tiến gần đến bên hắn.
Khi Hinata đã ngồi xuống cạnh cha mình, Yuu mới buông Hinata ra, tiến đến phía Ray đang nằm bất động đỡ Ray đến chỗ Hinata.
Hiinata đưa tay vuốt ve khuôn mặt cha mình và anh trai. Nhìn hắn và Ray đang nằm đó cùng những vết thương và vết máu, Hinata có thể biết trận chiến kịch liệt đến mức nào dù cho Hinata không chứng kiến. Hinata cũng biết cha mình và anh trai đã đau khổ đến mức nào, đã phải khó khăn đến thế nào khi phải đối đầu với nó.
Trái tim Hinata quặn thắt, Hinata thầm trách bản thân thật vô dụng khi trong tình cảnh đó lại chỉ là một kẻ cản đường cứ nằm đó bất tỉnh, chẳng hay biết gì xung quanh cũng chẳng giúp đỡ được gì. Hinata không ngừng cảm thấy bản thân thật quá kém cỏi, thật quá có lỗi.
Như hiểu được suy nghĩ của Hinata, Yuu lẳng lặng đặt tay lên vai Hinata như lời an ủi nhưng không nói một lời nào. Với Hinata, như vậy thật là quá đủ rồi.
Hắn và Ray đang vô cùng nguy kịch nhưng thật may, cả hai vẫn chưa chết, Hinata cảm thấy thật mừng vì điều này. Thật may vì lời tiên đoán đó, vì những thứ Hinata đã nhìn thấy trước đó đã không trở thành sự thật. Điều này khiến Hinata phần nào nhẹ nhõm hơn, trút bỏ mặc cảm tội lỗi trong lòng.
Hinata quay sang nhìn bé Pi lúc này đã thu nhỏ trở lại thành một chú dơi màu tím, ánh mắt dịu dàng:
- Bé Pi, ta cần sự giúp đỡ của ngươi. Hãy cho ta... sức mạnh của ngươi.
Yuu vội vàng đưa mắt nhìn Hinata, ánh mắt lo lắng:
- Em muốn làm gì?
Hinata mỉm cười nhẹ với Yuu, đáp:
- Làm những gì em có thể. Cha và anh, em nhất định phải cứu họ, nếu không họ sẽ chết.
Bé Pi không chút do dự bay đến cọ cọ cái đầu nhỏ vào má Hinata, tỏ ý đồng ý cho Hinata mượn sức mạnh. Hinata nở nụ cười cảm kích:
- Cảm ơn, bé Pi.
Dấu ấn hình hoa tuyết trên cổ Hinata lần nữa phát sáng rực rỡ. Yuu bên cạnh có thể nhìn thấy Hinata đang rút sức mạnh phép thuật của bé Pi ra rồi truyền qua cho hắn và Ray. Hinata đặt tay hắn lên trên tay Ray, bàn tay của Hinata nắm lấy tay của hai người, phép thuật được rút ra từ tay trái, truyền qua tay phải Hinata rồi truyền vào bàn tay của hắn và Ray sau đó truyền đi khắp cơ thể hai người.
Leon và Haku lúc này cũng đã dìu Claudia và Nyoko gần như hoàn toàn hết sức đến, họ không nói gì mà chỉ chăm chú quan sát công việc của Hinata.
Phép thuật từ bé Pi cứ thế được chuyển qua cho hắn và Ray. Tất cả mọi người đều thấy vết thương của cả hai đã dần dần không còn chảy máu nữa, tất cả cũng đang dần được hồi phục một cách thần kì và nhanh chóng.
Công việc đang diễn ra một cách suôn sẻ thì Hinata ánh mắt lo lắng lên tiếng:
- Không đủ, tôi cần thêm sức mạnh phép thuật.
Yuu đang định lên tiếng nói để mình thì Hakau đã lên tiếng trước:
- Công chúa Hinata hãy để tôi, hãy lấy sức mạnh của tôi để cứu chủ nhân và hoàng tử Ray.
Hinata không ngẩng đầu nhìn Haku vì phải tập trung chữa trị cho hắn và Ray, chỉ có thể gật đầu đáp:
- Cảm ơn Haku, xin hãy đến đây.
Lúc này Leon cũng lên tiếng:
- Quốc vương và hoàng hậu sai thần đến giúp đỡ. Công chúa Hinata, xin hãy lấy cả sức mạnh của thần. Càng nhiều sức mạnh thì càng tốt đúng chứ?
Hinata thoáng nét do dự, sau đó vì tình hình không thể chần chừ nên cũng gật đầu:
- Xin cảm ơn. Vậy phiền hai người cùng đến đây.
Haku và Leon đã quỳ xuống cạnh bên Hinata, Hinata nở nụ cười dịu dàng với bé Pi rồi cất tiếng:
- Cảm ơn bé Pi, vậy là đủ rồi. Nếu lấy thêm phép thuật nữa thì bé Pi sẽ chết mất.
Không để Hinata lên tiếng, Haku và Leon đã đưa tay hướng về phía Hinata. Hinata nở nụ cười cảm kích gật đầu rồi buông tay khỏi bé Pi, nắm lấy tay của Haku và Leon để lấy sức mạnh từ họ.
Dấu ấn hoa tuyết trắng xóa trên cổ Hinata vẫn tiếp tục phát sáng.
Thật ra Nyoko và Claudia cũng muốn được giúp sức lắm nhưng hai người họ đã kiệt sức cả rồi, giờ đây vẫn còn trụ được là đã may mắn lắm rồi. Nếu như giờ mà còn bị Hakai tấn công nữa thì Nyoko và Claudia cũng chỉ có thể phó thác cho số phận và định mệnh của mình chứ chẳng còn chống đỡ nổi nữa, hai người họ đã chiến đấu và tiêu hao gần hết năng lượng phép thuật rồi.
Thời gian cứ thế chầm chậm qua đi. Một cái gì đó đột nhiên xoẹt qua tâm trí Hinata. Hinata cố gắng giữ vững tinh thần tập trung để không ảnh hưởng đến việc chữa trị nhưng rất rõ ràng trong giọng nói lại vô cùng gấp gáp như sợ không kịp nói ra sẽ lỡ mất việc rất quan trọng:
- Yuu à, nhờ anh tiến sâu vào bên trong cung điện bỏ hoang kia, tìm một mật thất ở trong đó. Hakai, hắn ta đang ở trong cùng mẹ.
Yuu bất ngờ nhìn Hinata:
- Sao em biết?
Hinata nhanh nhẹn đáp:
- Em đã nhìn thấy. Xin anh hãy đến đó.
Yuu gật đầu, lập tức đứng phắt dậy:
- Được, mọi người ở đây nhớ cẩn thận.
Hinata gật đầu, từng giọt mồ hôi nhẹ chảy xuống. Có lẽ mọi người không nhận ra nhưng Hinata hồi phục chưa được bao nhiêu đã phải tiếp tục dùng phép thuật trị thương như thế này càng khiến khả năng hồi phục của Hinata suy giảm. Tuy đã rất cố gắng nhưng hiện tốc độ trị thương cho hắn và Ray của Hinata đang rất chậm, Hinata cũng cảm thấy rất khó chịu, có chút chóng mặt nhưng cố giấu không cho ai biết.
Yuu cứ thế chạy đi, cơn mưa lúc này cũng đã dịu lại. Yuu