Lam Khê thật sự chết cười vì hành động của Cơn Mưa.
Sau khi nhận được lời chào hỏi từ anh, cô cũng rất vui vẻ đáp lại rằng: “Chào Cơn Mưa, tớ là Triệu Lam Khê.”
Cơn Mưa kiêm chú heo hồng gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lam Khê.
Lam Khê vốn muốn mặc đồng phục để bớt thu hút sự chú ý.
Ai ngờ Cơn Mưa lại chơi trội, vác hẳn trang phục linh vật đến để thu hút mọi người.
Lúc này, không ít người đã chú ý tới đây.
Lam Khê không khỏi bưng mặt bất lực, nhưng khóe môi vẫn cong lên vì quá mắc cười.
Cô ngồi thẳng lưng, quay đầu nhìn mặt heo hồng, sau đó hỏi Cơn Mưa: “Sao cậu lại mặc bộ đồ này?”
Cơn Mưa không lên tiếng, liền tháo một chiếc găng tay ra để đánh chữ.
Lam Khê muốn xem, nhưng Cơn Mưa lại quay người đi, không cho cô nhìn.
Lam Khê liền nghĩ bụng: Cần gì phải giấu chứ? Không phải đằng nào cũng cho tớ xem hay sao?
Tuy nhiên, Lam Khê không biết rằng Cơn Mưa không phải là không cho cô xem màn hình điện thoại, mà là không cho cô nhìn thấy bàn tay đang không đeo găng của anh.
Anh sợ cô nhìn bàn tay thì sẽ phát hiện ra mình.
Khoảng nửa phút sau.
Lam Khê nhận được chiếc điện thoại của Cơn Mưa.
Trên đó ghi: “Vì heo hồng dễ thương.”
Lam Khê cạn lời, thầm nghĩ anh cứ nói thẳng là vì không muốn cho cô thấy mặt cũng được mà.
Nhưng rồi, Lam Khê lại nghĩ ra một vấn đề khác.
Cô quay lại nhìn Cơn Mưa, có hơi khó tin mà hỏi: “Làm sao tớ mặc đồng phục mà cậu vẫn nhận ra tớ vậy? Sáng nay đến cả tớ soi gương còn không nhận ra chính mình cơ đấy!”1
Cơn Mưa lại lấy lại điện thoại, sau đó đánh chữ, vẫn không quên quay người đi để ngăn Lam Khê nhìn thấy bàn tay của mình.
Xong xuôi, anh mới đưa cho Lam Khê.
[Ngay từ khi cậu bước đến, linh cảm đã mách bảo tớ rằng cậu chính là Lam Khê rồi.]
Lam Khê mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn vì đã nhận ra tớ nhé!”
Bởi vì nếu không chú ý, không quan tâm thì làm sao có thể dễ dàng nhận ra một người như vậy.
Lam Khê rất vui, nhưng ngồi một lúc lại cảm thấy thời tiết hơi nóng.
Lam Khê thật ra không vấn đề gì, nhưng mà Cơn Mưa lại đang mặc bộ trang phục linh vật dày bịch thế kia chắc chắn là rất nóng.
“Trời nóng như thế, cậu có muốn cởi bộ đồ này ra không?” Lam Khê quan tâm hỏi.
Lần này, Cơn Mưa không đánh chữ nữa mà chỉ lắc đầu.
Lam Khê âm thầm thở dài, dùng tay làm quạt để quạt cho Cơn Mưa.
Cơn Mưa thấy vậy thì suýt nữa phì cười.
Chẳng lẽ cô nghĩ làm vậy thì anh sẽ mát sao?
Không! Anh không mát! Bởi vì bộ đồ chú heo hồng đã chắn hết gió của anh rồi.
Nhưng mà anh thấy rất vui, bởi vì Lam Khê quan tâm đến anh.
Tuy nhiên, anh lại nhận ra đối với cô, bây giờ anh không phải Phó Hi Du mà là Cơn Mưa.
Vì vậy, niềm vui của anh liền giảm đi phân nửa.
Hơn nữa anh cũng sợ cô mệt, vì vậy lại đánh chữ rồi đưa cho cô.
[Đừng quạt nữa, tớ không nóng đâu.]
Lam Khê cũng biết anh không mát nên dừng lại.
Sau đó, cô lại thắc mắc:
“Mặc dù cậu không muốn cho mình biết mặt, nhưng cậu có thể nói chuyện mà.
Mình không nhạy cảm với giọng nói nên không nhận ra người khác dựa vào giọng của người ta đâu.”
Thật ra Lam Khê không muốn nói là trước đây, cô không tiếp xúc với nhiều mấy bạn nam trong lớp nên bây giờ, cô chẳng nhớ nổi giọng nói của ai trong số họ hết.
Thậm chí cả cái Vương Kiệt ngồi bên cạnh, Lam Khê cũng đảm bảo là mình không nhớ.
Thế nhưng, Cơn Mưa lúc này biết rằng nếu mình lên tiếng, Lam Khê nhất định sẽ nhận ra.
Vì vậy, anh lại đánh chữ.
[Giọng tớ đang bị khàn nên ngại nói chuyện.]
Lam Khê biết lý do này không phải là thật nhưng cũng không muốn ép Cơn Mưa.
Vì thế, cô bắt đầu chuyển đề tài nói chuyện, còn Cơn Mưa thì đánh chữ để trả lời.
Mặc dù đánh bằng một tay, nhưng tốc độ đánh chữ của Cơn Mưa rất nhanh nên hai người giao tiếp khá thuận tiện.
Nhưng bỗng nhiên, Cơn Mưa - Phó Hi Du trốn trong bộ đồ linh vật cảm thấy mũi mình hơi khó chịu.
Bộ đồ linh vật này khiến anh không thoải mái,