Lam Khê cạn lời bởi vì nghĩ Phó Hi Du đãng trí, đến cả ví và điện thoại cũng quên mang.
Nhưng không sao, bởi vì cô có thể đưa anh tiền đi taxi về nhà.
Tuy nhiên, những gì Lam Khê nghĩ, Phó Hi Du đã đoán ra từ sớm, cũng đã nghĩ ra cách để đối phó rồi.
Anh lại giả vờ gật gà gật gù, sau đó liền nhăn mày lại, tay phải vỗ vỗ vào đầu.
Lam Khê vốn đang định cầm điện thoại gọi taxi, bây giờ lại thấy Phó Hi Du như vậy thì không khỏi lo lắng, liền tiến đến hỏi tình trạng của anh.
Phó Hi Du diễn rất sâu, lắc đầu nói mình không sao nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
Lam Khê nhìn mà xót, vội vàng xoa bóp thái dương cho anh, lắp ba lắp bắp nói: “Hay là… để tôi đưa anh đi bệnh viện nhé!”
Phó Hi Du lại lắc đầu, sau đó ôm eo Lam Khê, đầu gục xuống vai cô.1
Lam Khê bây giờ chỉ lo lắng cho anh nên mặc kệ anh muốn làm gì cô thì làm.
Cô vẫn nhẹ nhàng dỗ ngọt: “Ngoan, để tôi đưa anh đi bệnh viện thì sẽ hết đau, được không?”
Phó Hi Du được dỗ dành thì rất vui vẻ, môi khẽ nở nụ cười nhưng vẫn ra sức lắc đầu.
Anh nói: “Mỗi lần uống nhiều rượu… Tôi đều đau đầu như vậy… Không sao đâu… Tôi chỉ muốn về nhà… Tôi muốn về nhà đi ngủ…”
Phó Hi Du đã nói vậy rồi, Lam Khê dù thương nhưng vẫn không muốn thuyết phục anh nữa.
Nếu anh muốn về nhà ngủ, vậy thì để anh về cũng được.
Chỉ là…
Lam Khê cảm thấy nếu gọi taxi, lỡ Phó Hi Du trên đường đi mà bất chợt đau đầu thì làm thế nào? Lam Khê sợ tài xế không những không đưa anh đi bệnh viện mà còn nổi nóng với anh.
Hơn nữa Phó Hi Du không tỉnh táo, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Còn nếu nhờ ai đó đưa Phó Hi Du về, Lam Khê sẽ không yên tâm chút nào.
Cho dù là Lương Kỳ hay là đạo diễn, Lam Khê cũng cảm thấy không yên tâm.
Nghĩ như vậy, Lam Khê lại đắn đo, do dự, sau đó mới hỏi Phó Hi Du: “Hay là tôi đưa anh về nhà nhé!”1
Phó Hi Du nghe vậy, khóe môi không kiềm chế được mà cong lên.
Anh đánh vùi đầu vào vai Lam Khê để che đi biểu cảm trên gương mặt mình, sau đó mới nói: “Ừm.”
Lam Khê nhận được sự đồng ý thì ngay lập tức gọi điện cho đạo diễn để xin phép về trước.
Gọi xong, điện thoại của cô cũng chỉ còn vài phần trăm pin.
Nhưng cô cũng không để ý nhiều, liền đeo khẩu trang để chuẩn bị đưa Phó Hi Du đi ra ngoài.1
Tuy nhiên, sau khi đeo khẩu trang xong, Lam Khê lại thấy Phó Hi Du vẫn còn ngơ ngác đứng yên một chỗ, đôi mắt đờ đẫn như bị mất hồn.
Lam Khê liền hỏi: “Khẩu trang anh đâu? Mau đeo vào đi!”
Phó Hi Du từ từ đưa mắt nhìn Lam Khê, sau đó nở nụ cười dịu dàng.
Thế nhưng, anh không nói gì cả, trông giống hệt một đứa trẻ không hiểu chuyện gì.
Lam Khê vội vàng tiến tới, cho tay vào túi áo sơ mi của Phó Hi Du.
Không có khẩu trang.
Cô dù ngại ngùng nhưng vẫn kiểm tra túi quần trước của Phó Hi Du thì thấy khẩu trang anh để ở đó.
Lấy khẩu trang ra, Lam Khê ân cần đeo nó cho Phó Hi Du rồi dắt anh ra khỏi nhà hàng.1
Phó Hi Du ngoan ngoãn đi theo Lam Khê, bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay cô, tốc độ đi lại vô cùng chậm chạp.
Bởi vì nếu đi nhanh thì sẽ mau đến chỗ để ô tô, sau đó Lam Khê sẽ phải lái xe, như vậy sẽ không thể nắm tay cô được nữa.
Nhưng dù đi chậm như rùa thì không lâu sau đó, Phó Hi Du cuối cùng vẫn phải chấp nhận rời khỏi bàn tay của Lam Khê.
Đã vậy, Lam Khê còn đem anh ngồi vào ghế sau, còn cô thì ngồi ở ghế lái.
Phó Hi Du bất mãn nhưng không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im rồi chỉ đường cho Lam Khê.1
Không lâu sau, xe của Lam Khê đã đi đến trước cổng nhà Phó Hi Du.
Nhà của Phó Hi Du có hai tầng, thuộc một khu dân cư ít người sinh sống nên xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Đối diện với ngôi nhà của anh là một ngôi nhà hai tầng khác, nhưng trước cổng lại treo biển “bán nhà”.
Và ngoài căn nhà ở đối diện ra thì chẳng còn ngôi nhà nào khác ngoài ngôi nhà của Phó Hi Du ở quanh đây cả.
Do vậy, Lam Khê bắt đầu lo lắng.
Lỡ đêm nay Phó Hi Du mà có chuyện gì, xung quanh không có hàng xóm thì ai sẽ giúp đỡ anh đây?1
Thở dài một cái, Lam Khê phiền muộn nhìn Phó Hi Du rồi bảo anh đi vào nhà.
Phó Hi Du gật đầu, khuôn mặt thẫn thờ rời khỏi xe.
Lam Khê nhìn theo anh, muốn quan sát anh một chút để yên tâm hơn.
Ai ngờ không quan sát thì còn đỡ, quan sát rồi