Phó Hi Du bị Đồng Sơn mắng là gian xảo vì lấy nhầm điện thoại của Lam Khê nhưng vẫn không có ý định giải thích.
Bởi vì dù sao, việc Phó Hi Du gian xảo là không thể chối cãi.
Hơn nữa so với việc lấy nhầm điện thoại của Lam Khê thì những việc anh làm còn xảo trá hơn nhiều.
Tuy nhiên, Lam Khê muốn Đồng Sơn lấy lại điện thoại từ chỗ anh thì không được.
Mặc dù lúc đá điện thoại của cô đi, anh không có ý nghĩ lợi dụng chiếc điện thoại để kiếm cơ hội gặp cô.
Thế nhưng, anh cũng không thể để cơ hội sẵn có bị vụt mất được.
Vì thế, anh gửi tin nhắn cho Đồng Sơn: “Em sẽ tự trả lại điện thoại cho cô ấy.”
Đồng Sơn đọc được tin nhắn này thì nghĩ: Đúng như mình đoán.
Cái tên Phó Hi Du xảo quyệt này có ý đồ với con gái nhà người ta đây mà.
Đồng Sơn lắc đầu rồi truyền đạt lại cho Lam Khê lời nói Phó Hi Du.
Lam Khê xem tin nhắn xong liền cau mày khó chịu, ngay lập tức trả lời Đồng Sơn: “Anh đi lấy luôn giúp em được không?”
Đồng Sơn chụp lại màn hình tin nhắn rồi gửi cho Phó Hi Du.
Phó Hi Du liền đáp: “Em đang bận, không có nhà.
Anh hỏi cô Lam Khê khi nào rảnh để em qua.”
Đồng Sơn thở dài bất lực, lại truyền đạt lại lời nói của Phó Hi Du.
Lam Khê lại nhờ vả: “Anh hỏi Phó Hi Du bao giờ rảnh thì anh qua lấy giúp em, sau đó em sẽ qua chỗ anh lấy.”
Đồng Sơn đọc được tin nhắn này thì dám khẳng định Lam Khê đang muốn tránh mặt Phó Hi Du.
Anh lại trách Phó Hi Du mặt dày đeo bám, khiến cho Lam Khê cũng chán ghét thì thật sự là một tên đàn ông có vấn đề.
Nếu không thì đã đẹp trai, diễn giỏi thì sao lại khiến người ta xa lánh đến mức này chứ?
Đồng Sơn tiếc trong lòng một chút, sau đó lại một lần nữa chụp lại màn hình gửi Phó Hi Du.
Phó Hi Du rất nhanh đã trả lời: “Làm như vậy rất phiền phức.
Em đưa cho anh, sau đó anh lại trả cho cô Lam Khê thì không phải vừa tốn công sức vừa tốn thời gian hay sao?”
Đồng Sơn nghĩ cũng có lý, lại thấy Phó Hi Du nhắn tiếp: “Anh hỏi cô Lam Khê lúc nào rảnh, để em đưa điện thoại cho cô ấy thì sẽ tiện hơn.”
Đồng Sơn lần này thật sự mắc mệt với đôi trai gái kia, trong lòng thầm than vãn hai người sao không tự đi mà nói với nhau đi, bắt anh đứng giữa rồi làm bồ câu đưa thư làm gì?
Không phải giống như Phó Hi Du nói là rất phiền phức, vừa tốn thời gian, lại tốn công sức hay sao?
Đồng Sơn than vãn trong lòng rồi chụp màn hình cuộc nói chuyện với Phó Hi Du rồi trực tiếp gửi sang cho Lam Khê.
Lam Khê nhận được tin nhắn thì phát cáu, định bảo Đồng Sơn không cần để ý đến Phó Hi Du, cứ đi lấy điện thoại giúp cô là được.
Tuy nhiên, Đồng Sơn lại nhắn trước rằng:
“Hay là cô Lam Khê nhắn tin thẳng với Phó Hi Du đi.
Chứ để tôi truyền tin cho hai người cũng hơi bất tiện, lại rất tốn thời gian nữa.”
“À đúng rồi!”
“Điện thoại của Phó Hi Du đang ở chỗ tôi, bây giờ cậu ấy đang dùng tài khoản trên mạng xã hội để nhắn tin.
Nhưng mà không phải tài khoản hay dùng, mà cậu ấy đang nhắn tin bằng một tài khoản khác.
Bây giờ tôi gửi link tài khoản đó cho cô nhé!”
Đồng Sơn sau đó đã ngay lập tức gửi link.
Lam Khê cảm thấy cứ để Đồng Sơn chuyển lời giúp mình và Phó Hi Du thì cũng rất phiền nên quyết định nói chuyện thẳng với anh cho nhanh gọn.
Vì thế, cô nhanh chóng ấn vào link.
Chỉ là trên màn hình liền hiện lên một thông báo.
[Bạn đã chặn tài khoản này.]
Lam Khê giật mình.
Hóa ra đây là tài khoản cũ của Phó Hi Du sao?
Lam Khê lúc nhìn ảnh đại diện của Phó Hi Du trên ảnh chụp màn hình của Đồng Sơn thì không nhận ra.
Bởi vì ảnh đại diện ở cả hai tài khoản cũ và mới của Phó Hi Du đều là ảnh mặc định.
Bây giờ, muốn nhắn tin với Phó Hi Du lại phải nhắn bằng tài khoản cũ.
Vậy là phải hủy chặn sao?
Mặc dù là đồng nghiệp nên Lam Khê đã từng vài lần nhắn tin với Phó Hi Du.
Nhưng bây giờ lại bảo cô hủy chặn tài khoản cũ của anh thì cô cảm thấy có gì đó không được tự nhiên cho lắm.
Cũng bởi vì khi còn là người yêu, Lam Khê và Phó Hi Du thường nhắn mấy lời thân mật với nhau qua tài khoản này.
Bây giờ lại bảo cô bỏ chặn rồi nhắn tin với anh, vậy thì kiểu gì cô cũng nhìn thấy lịch sử tin nhắn của cô và anh trước kia.
Thật ra Lam Khê