Lam Khê hốc mắt đỏ hoe nhìn mấy đứa con gái kia hốt hoảng rời khỏi.
Đến lúc này, cô mới phát hiện ra da đầu mình tê nhức vì bị giật tóc.
Lưng, tay, chân,...!không bộ phận nào trên cơ thể là không cảm thấy đau nhói vì bị mấy đứa con gái kia đánh đập.
Không nhịn được, cô chảy nước mắt.
“Đau hả?”
Người hỏi là Phó Hi Du.
Lam Khê gật đầu, sau đó nhanh chóng lau nước mắt rồi đi lên thư viện, quyết không để chuyện bị đánh ảnh hưởng đến việc học.
Nhưng đột nhiên, cô nhớ ra một chuyện.
“Thôi chết!...!Điện thoại… Điện thoại tớ bay đâu rồi?”
Phó Hi Du nghe vậy thì cũng quay đầu tìm kiếm, nhưng Lam Khê đã nhanh mắt hơn phát hiện ra điện thoại của mình.
Đến lúc cô đi tới cầm lấy điện thoại lên thì lại phát hiện ra cuộc gọi giữa mình và Phó Hi Du nên liền nhìn về phía cậu rồi hỏi.
“Cậu nhận được điện thoại nên mới tới chỗ của tớ hả?”
“Ừ.”
“Xin lỗi nhé! Tớ ấn nhầm.” Nói rồi cô đút điện thoại vào trong túi rồi đi về phía thư viện.
Phó Hi Du im lặng theo sát phía sau cô, hoàn toàn không hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng không hỏi vì sao trong mấy đứa con gái vừa nãy, Lam Khê chỉ đánh một mình bạn gái của Trương Lâm Tùng.
Bởi vì cậu biết, Lam Khê đánh cô ta là vì cô ta mắng cậu không có mẹ.
Đương nhiên, lý do cậu biết là vì tiếng cô ta chửi bới trong điện thoại quá to.
Mà cái câu nói “thằng không có mẹ” đó, cậu cũng đều đã nghe qua rất nhiều lần.
Chỉ là cậu không nghĩ rằng, Lam Khê lại có thể vì một lời nói mà kích động đến như vậy.
Bỗng nhiên, cậu thấy thật ấm lòng.
…
Tới thư viện tầng số hai.
Lam Khê đặt cặp sách xuống rồi ngồi ngay bên cạnh Phó Hi Du.
Mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng Phó Hi Du cũng không nói gì.
Mà Lam Khê thì lại không để ý nhiều, chỉ đơn giản là muốn ngồi bên cạnh để chốc nữa có thể thuận tiện giảng bài cho Phó Hi Du.
Biết Phó Hi Du bình thường tới lớp đều ngủ, Lam Khê nghĩ chắc hẳn học lực cậu không tốt nên đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc phải giải thích với cậu những kiến thức cơ bản.
Vậy mà không ngờ, sau khi phụ đạo cho cậu ba môn Toán Lý Hóa thì cô thấy môn nào cậu cũng học rất được.
Tất nhiên là học lực vẫn thua Lam Khê, nhưng Phó Hi Du thật sự không tệ chút nào.
Theo Lam Khê nghĩ, nếu chỉ tính điểm số ba môn Toán Lý Hóa thì cậu chắc chắn thừa sức thi vào những trường đại học tốt trong thành phố này.
Tuy nhiên, đến lúc phụ đạo môn Ngữ Văn thì…
Nói chung, không chỉ môn Văn mà mấy môn xã hội, cậu đều học không tốt.
Không đúng! Phải nói là khá tệ! Tệ như trong tưởng tượng của Lam Khê.
Trong khi đó, Phó Hi Du vùi đầu vào bài tập của mấy môn xã hội thì mí mắt gần như sắp sụp xuống.
Cậu chán nản, buồn ngủ, khó chịu, bất lực mà thở dài một cái.
Lam Khê thấy cậu mệt thì cũng nói cậu nghỉ một lát.
Kết quả vừa nói xong thì Phó Hi Du ngay