Lam Khê bị bóng đập vào đầu đã vô cùng choáng váng, phải mất mấy giây mới có thể đứng dậy.
Nghe thấy giọng điệu hung dữ của Trương Lâm Tùng, cô đã đoán được người vừa dùng bóng tấn công cô chính là cậu ta.
Mặc dù sợ Trương Lâm Tùng, cũng rất ám ảnh cái cảnh tượng cậu ta ra tay đánh Vương Kiệt ngày hôm qua, nhưng Lam Khê vẫn dám nhìn thẳng vào cậu ta mà hỏi: "Cậu làm vậy là có ý gì?"
"Tao có ý gì à?" Trương Lâm Tùng cười khẩy, từ từ đi đến trước mặt Lam Khê rồi quát: "Con ranh! Mày quay trộm tao đánh thằng Vương Kiệt mà còn dám hỏi tao có ý gì à? Mày chán sống rồi đúng không?"
Nghe đến đây, Lam Khê vô cùng hoảng loạn.
Lại bị Trương Lâm Tùng trừng mắt quát thẳng mặt nên cô sợ đến đứng không vững, ấp a ấp úng phủ nhận: "Tôi không quay video… Không phải hôm qua cậu kiểm tra điện thoại tôi rồi sao?"
"Mày nói mày không quay?", Lam Khê vừa nói dứt câu, Trương Lâm Tùng đã nổi điên lên túm lấy cổ áo cô, điệu bộ hùng hổ dọa người, "Mày tưởng tao là đồ ngu à? Hả?"
Nói đến chữ "Hả", Trương Lâm Tùng nghiến răng ken két như hận không thể đánh chết Lam Khê ngay lúc này.
Mà Lam Khê đối diện với cậu ta thì đã sợ đến tay chân bủn rủn, chỉ còn lại đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Cô biết ngày hôm qua Trương Lâm Tùng đã bị cô lừa, đã tin cô không quay trộm cậu ta.
Nhưng hôm nay cậu ta đột nhiên nổi điên nổi khùng, nhìn là biết cậu ta rất chắc chắn rằng cô đã quay trộm.
Tại sao lại thế chứ?
Còn không phải là vì Phó Hi Du nói, thì đâu còn có lý do nào.
Lam Khê sợ hãi, ấm ức và thất vọng.
Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng bị ai quát mắng, chưa từng bị ai động tay động chân như thế này.
Bị Trương Lâm Tùng túm chặt cổ áo, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hai tay cố gắng gỡ tay cậu ta ra, nhưng không tài nào khiến cậu ta buông cô ra được.
Mà cậu ta nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi và bất lực của cô lúc này thì cảm thấy đắc ý, cũng có chút thích thú, giống như một con thú săn đang chiêm ngưỡng con mồi của mình vùng vẫy vậy.
Lam Khê vừa sợ vừa tức, hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên.
Cô nhìn xuống chỗ ngồi của Phó Hi Du, thấy cậu ta vẫn chưa đến.
Vậy là cậu ta đã nói chuyện của cô với Trương Lâm Tùng từ ngày hôm qua sao?
Thật đáng ghét! Cô đã tin rằng cậu ta sẽ giữ lời hứa cơ đấy.
Thật ngu ngốc mà!
"Này!" Trương Lâm Tùng vốn đang im lặng nhìn Lam Khê bỗng nhiên lên tiếng, "Mày là học sinh mới, tao cũng không muốn làm khó mày." Trương Lâm Tùng vừa nói vừa quan sát khuôn mặt Lam Khê, nghĩ bụng dù sao cô cũng khá xinh đẹp.
Cậu ta cợt nhả nói: "Hay là mày quỳ xuống xin lỗi tao đi, tao sẽ không đánh mày."
Quỳ?
Lam Khê tức giận siết chặt bàn tay.
Cô biết mình là con gái sức yếu, căn bản không thể nào đối chọi với tên học sinh cá biệt suốt ngày đánh nhau giống như Trương Lâm Tùng.
Cô sợ cậu ta, cô có thể nhẫn nhịn mà xin cậu ta tha cho mình.
Nhưng quỳ thì…
"Không bao giờ" Cô thẳng thừng nói
Trước thái độ này, Trương Lâm Tùng cũng có vài phần ngạc nhiên.
Nhưng nhanh chóng, sự ngạc nhiên biến thành sự giận dữ.
Lúc này, mọi người trong lớp vẫn ngồi im, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại trước Trương Lâm Tùng, cũng như giả vờ rằng không nhìn